Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Thử Miêu] Bảy Ngày Tà

Chương 1: Ngày thứ nhất: TRÚNG TÀ

Chương Tiếp »
Tác giả: Khắc Lí Tư Canh Tân Bất Xuất Lai

Cốt truyện: Pháp Vương Hách Liên Bằng sau khi chết hoá thân mình thành một cỗ linh khí bám vào khối ngọc bội

Cảnh cáo: NC-17, có tà Chiêu, có cưỡng chế s.e.x, tứ chi bị thương / tra tấn

: QT caca

Edit: Thảo Yun

Không biết tiếng Trung nên edit hoàn toàn dựa vào QT, độ chính xác chỉ khoảng 70%

Truyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không đem đi nơi khác

Các nền tảng MXH của mình:

Facebook/YouTube: Một Đám Mây

Wattpad: @Vincentriona

Ngày thứ nhất: Trúng tà

Bao Chửng đập mộc kinh một cái, lệnh Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ bốn người đem Hách Liên Bằng giải đến trước công đường.

Hách Liên Bằng quỳ trên mặt đất hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường mà nhìn chằm chằm Bao Chửng.

"Bao Chửng, ngươi bất quá ỷ vào âm phong tạm thời trói lấy ta, chờ một thời gian sau khi âm phong hết tác dụng, các ngươi đều phải chết, chết thật thê thảm!"

Triển Chiêu thấy Hách Liên Bằng xuất khẩu ác ngôn liền tiến lên quát lớn.

"Hách Liên Bằng, nếu không có đại nhân tấm lòng thiện niệm, ngươi sớm bị âm hỏa đốt cháy, thi cốt biến mất. Ngươi cư nhiên không có chút cảm kích nào, mà còn buông lời cuồng ngôn, ngươi đúng là kẻ không có nhân tính!"

Hách Liên Bằng đem ánh mắt chuyển qua người Triển Chiêu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt Triển Chiêu, gằn từng chữ.

"Triển Chiêu, ngươi cũng đáng chết, hơn nữa còn chết thảm hơn so với bọn chúng."

Tro tàn trong đôi mắt giống như bụi gai dày đặc, vạn tiễn xuyên tâm, ánh mắt Hách Liên Bằng quỷ dị khiến Triển Chiêu trong lòng giật mình, mồ hôi lạnh đều chảy ra.

"Nhiều lời vô ích, dưới đường nghe phán, Hách Liên Bằng, ngươi sử dụng yêu thuật, nguy hại xã tắc, xem thường luật pháp, gϊếŧ người vô tội, không biết hối cải. Bổn phủ phán ngươi chịu tội gông cùm lao ngục, đày tới biên cương làm nô dịch phục hình mười năm. Ngươi cam phục hay không?"

Lời Bao Chửng vừa nói ra, cả công đường liền ồ lên, Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu đều vội vàng vây quanh bên người Bao Chửng.

"Đại nhân, người không thể xử hắn nhẹ như vậy!"

"Đại nhân, người không gϊếŧ hắn chính là đang tự đẩy mình vào chổ chết!."

Hai người có ý khuyên bảo Bao Chửng đều nghe vào trong lòng, tuy mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng không mất khí thế.

"Công đường im lặng, xử theo luật pháp, hắn tội không đáng chết, bổn phủ sao có thể nào làm việc theo việc tư trái pháp luật, đoạn đi đường sống của hắn?"

Lời nói này khiến Hách Liên Bằng đang quỳ trên mặt đất cười to không ngừng, "Bao Chửng, dù ngươi có đem ta lưu đày đến thiên nhai, ngươi cũng chỉ có một con đường chết!" Nhưng phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng "Thánh chỉ đến" làm vẻ tươi cười của hắn cứng lại trên mặt.

Nguyên lai là Tương Dương vương mang theo thánh chỉ tới, hắn bước ngang qua bên người Hách Liên Bằng, thời điểm đi qua còn khịt mũi coi thường, trừng hắn một cái.

"Khai Phong phủ doãn Bao Chửng tiếp chỉ."

"Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Mọi người theo tiếng quỳ xuống, chỉ có Hách Liên Bằng còn đứng tại chỗ híp mắt nhìn Tương Dương vương.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Phạm nhân Hách Liên Bằng dùng yêu thuật gây rối triều cương, dùng tà thuật mà rối loạn lòng dân, luật pháp khó dung, tội đáng muôn chết. Để giữ luật pháp, giữ được lòng dân, trảm ngay lập tức, khâm thử, tạ ơn."

"Tạ vạn tuế."

"Ngươi thế mà bán đứng ta."

Hách Liên Bằng cười lạnh một tiếng, hắn tuy sớm đoán được Tương Dương vương sẽ qua cầu rút ván nhưng lại không nghĩ rằng mình sẽ thua thảm như vậy, trăm ngàn năm đạo hạnh bị hủy trong một sớm.

"Hách Liên Bằng, chết đã đến nơi còn ngậm máu phun người, người đâu, khai trảm!"

Tương Dương vương ra lệnh một tiếng, vài tên nha dịch liền đem hổ đầu đao dọn lên phía trên đại đường, Hách Liên Bằng nhìn liếc mắt băng lãnh qua hổ đầu đao, quét một vòng mọi người trong nha môn, riêng Triển Chiêu thì dừng lại trên người y một lúc lâu, đột nhiên hắn đứng lên, đôi tay vận khí "Phanh" một tiếng liền thoát khỏi gông xiềng.

"Ha ha ha, các ngươi để mạng lại!"

Một trận cuồng phong từ ngoài nha môn thổi vào, thổi tung mọi người trong nha môn khiến họ loạn choạng, Triển Chiêu tiến lên phía trước che chở Bao Chửng, lại bị luồn gió yêu ma thổi trúng không mở đôi mắt ra được. Trong bóng tối, y loáng thoáng nghe bên tai giọng Hách Liên Bằng nói nhỏ cùng nụ cười giả tạo, lại tiếc không thể làm gì được, khắp nơi từng luồn gió yêu ma che dấu âm thanh, dù cho cái gì đều nghe không rõ.

Gió yêu ma càng thổi càng lớn, tựa hồ muốn đem nóc nhà xốc đi, đột nhiên nghe được trong gió một người kêu thảm thiết một tiếng, gió yêu ma cũng chợt đình chỉ. Hách Liên Bằng trừng mắt ngã xuống dưới hổ đầu đao, mọi người vừa nhìn, hoá ra là Âu Dương Vận Di kịp thời đuổi tới cứu mọi người một mạng. Tương Dương vương vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, hô to gọi nha dịch.

"Các ngươi còn thất thần làm gì, mau trảm hắn!"

Lãnh quang chợt lóe, "Rắc" một tiếng, đầu Hách Liên Bằng theo tiếng mà rớt, lăn xuống ở trước mặt mọi người, bộ dạng trợn mắt còn đang treo trên mặt.

Triển Chiêu thấy đôi mắt Hách Liên Bằng còn cử động, y không tin mà chớp chớp mắt, đích thật đang cử động. Đôi mắt Hách Liên Bằng gắt gao mà nhìn chằm chằm Triển Chiêu, khóe miệng giơ lên, Triển Chiêu thấy vậy quay đầu nhìn về phía Bao Chửng, nhưng trên mặt Bao Chửng bất luận cái gì cũn không dao động, lại quay đầu, Hách Liên Bằng vẫn là bộ dạng phẫn nộ trợn trợn mắt, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Kỳ quái, chẳng lẽ là ảo giác?

Tương Dương vương đối với thi thể Hách Liên Bằng phỉ nhổ vạn phần, nhấc chân liền ra khỏi nha môn, Bao Chửng, Công Tôn Sách, Triển Chiêu ba người tiến đến đưa Tương Dương vương ra phủ, Triển Chiêu vừa ra khỏi Khai Phong Phủ liền cảm nhận một trận đau đớn, không thể mở đôi mắt ra được. Sau khi Tương Dương vương lên kiệu rời đi, Công Tôn Sách nhìn thấy Triển Chiêu môi trắng bệch, mặt xanh xao.

"Triển hộ vệ, sắc mặt ngươi thật khó coi, ngươi không sao chứ?"

Triển Chiêu nhíu mày không ngừng xoa nơi phát đau, lắc lắc đầu, xua tay nói.

"Cảm tạ Công Tôn tiên sinh quan tâm, Triển Chiêu không có việc gì, chỉ là thương tật chưa lành, nghỉ ngơi mấy ngày liền không sao."

Bao đại nhân thấy bộ dạng suy yếu Triển Chiêu cũng nói.

"Triển hộ vệ, ngươi thân thể quan trọng, ngươi trước đi nghỉ ngơi đi."

Bạch Ngọc Đường một đường điên cuồng chạy tới Khai Phong Phủ, hắn tới là để đưa thuốc cho mèo con, tuy không cam lòng việc con mèo kia trúng tà làm mình thương cũng không biết, chính mình còn muốn a dua lấy lòng đưa thuốc tới cho y, sợ là cọng dây thần kinh nào đó của hắn bị gì rồi. Nhưng Bạch Ngọc Đường nghĩ lại, hắn cũng không phải làm phiền người ta. Chờ vết thương mèo con khỏi hẳn, hắn và y muốn đánh nhau thế nào mà không được?

Trong lòng nghĩ như vậy, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy trước cửa Khai Phong Phủ có ba người đứng ở cửa. Chỉnh đốn lại ý nghĩ xấu, suy nghĩ vừa rồi sớm đã trở thành mây khói thoảng qua.

"Nha, đây không phải Bao đại nhân, Công Tôn đại nhân còn có Miêu đại nhân sao?"

Hắn còn cố ý nhấn mạnh ba chữ "Miêu đại nhân" một chút, nhưng hiển nhiên Triển Chiêu không chút dao động, một chút ý tứ muốn đáp lời đều không có.

"Triển Chiêu xin cáo lui."

"Ai ai ai, con mèo ngu này, Bạch gia ta có ý tốt lấy thuốc tới cho ngươi, ngươi không những không cảm kích, còn làm bộ nhìn không thấy gia gia ta, ngươi sao mà xấu tính vậy! Mèo xấu! Mèo ngu!"

Nhưng vô luận Bạch Ngọc Đường kêu như thế nào, Triển Chiêu cũng không quan tâm mà đi vào nội phủ, chỉ chốc lát sau liền không thấy bóng dáng.

"Bạch thiếu hiệp, chớ tức giận, Triển hộ vệ thương tật chưa lành, có hơi đắc tội, thỉnh Bạch đại hiệp bỏ qua."

Vừa nghe Triển Chiêu thương tật chưa lành, Bạch Ngọc Đường lúc này mới nhớ tới hắn đến đây làm gì. Hắn lấy từ vạt áo ra một bình thuốc nhỏ, đưa cho Bao Chửng.

"Bao đại nhân, đây là thuốc ta lấy.... Không, là thuốc đại tẩu ta nhờ ta lấy cho con mèo kia, bổ khí dưỡng huyết, thỉnh Bao đại nhân thay ta đưa cho hắn. Hảo, ta cũng nên trở về, nhị vị bảo trọng."

Bạch Ngọc Đường đi về phía trước nhìn thoáng qua hướng Triển Chiêu biến mất, ánh mắt phức tạp, khẽ thở dài một hơi ngay sau đó rời đi.

Buổi đêm Khai Phong Phủ, có người gõ mỏ cầm đồng la vừa gõ vừa hô vang "Đóng chặt cửa sổ, coi chừng trộm cắp". Giờ này nghiễm nhiên đa qua canh hai

Vương triều xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, từ trên giường ngồi dậy ngáp một cái, liền lò mò ra khỏi phòng. Tục ngữ nói rất đúng, người có ba cái gấp, cái gấp thứ nhất đó là "Mở đê xả lũ". Nhưng thời điểm hắn trở về, lại nghe thấy trong viện có thanh âm, hắn theo thanh âm tìm kiếm, thấy Triển Chiêu cả người phát ra tà khí, cầm theo kiếm chậm rì rì mà rời khỏi Khai Phong Phủ.

Kỳ quái, nửa đêm nữa hôm Triển đại ca còn làm gì vậy? Vương Triều một bụng nghi hoặc tan đi cơn buồn ngủ toàn, hắn thực sự nghĩ không ra liền tiến đến lay tỉnh Mã Hán đang ngủ say.

"Mã Hán, đừng ngủ, ngươi tỉnh tỉnh a, ngươi nói đêm h khuya khoắt, Triển đại ca đi đâu chứ?"

Bị lay tỉnh Mã Hán tức giận mà đánh hắn một cái.

"Còn có thể làm gì, không phải đi nhà xí sao."

"Nào có người đi nhà xí còn mang theo kiếm?"

"...Ân, có thể là đi luyện kiếm. Trương Long nói qua, Triển đại ca bình thường ngủ không được sẽ đi ra ngoài luyện kiếm."

"Chính là..."

"Ta nói, ngươi đâu ra nhiều vấn đề như vậy, được rồi, được rồi, nhanh ngủ đi, sáng mai đến trễ, Bao đại nhân lại phạt chúng ta quét rác."

Vương triều bĩu môi, Mã Hán nói cũng đúng, lấy thân thủ Triển đại ca, không chuyện gì là không giải quyết được, mình đúng là rảnh rỗi, tự nhiên xen vào việc người khác, nghĩ xong liền về phòng đi ngủ.

Người gõ mõ cầm canh đánh ngáp một cái, hắn xoa xoa bả vai tiếp tục gõ chiêng trống, tiếp tục hô "Đóng chặt cửa sổ, đề phòng trộm cắp", không đợi hắn kêu lần thứ hai liền nhìn thấy phố bên có một người đang gục đầu xuống, một làn sương đen lan toả trên người nam, chân như là đạp lên bông mà nhanh chóng đi tới.

Người gõ mõ cầm canh xoa xoa đôi mắt nhìn chăm chú nhìn nhìn nam tử trên tay mang kiếm, đây không phải Triển hộ vệ của Khai Phong Phủ sao, chẳng lẽ?

Lại ngẩng đầu nhìn, nam tử không biết từ khi nào đã đi đến bên người mình, người gõ mõ giơ đèn l*иg lên nương theo ánh lửa mà nhìn, đây đích thật là Triển hộ vệ. Nhưng mặt y trắng đến kỳ lạ, đồng tử tan rã, trông như một con rối gỗ.

Y dường như đã chú ý đến mình, tầm mắt giãn ra chuyển hướng đến người gõ mõ khiến hắn sợ đến nhắm nghiền hai mắt, run rẩy đúng yên tại chỗ. Bên tai truyền đến âm thanh đứt quãng nho nhỏ, tựa như đang kêu to lại tựa như tiếng ca.

Hắn nghe tiếng bước chân từ từ đi đến đến phía sau mình, trong lòng như có cục đá chuẩn bị rơi xuống, hắn lén lút quay đầu lại liếc mắt một cái, nam tử đã biến mất trong đêm đen.

Mà hướng hắn biến mất lại là bãi tha ma.

Người gõ mõ cầm canh xoa xoa đầu sợ hãi, hắn chắp tay trước ngực hướng về phía nam tử biến mất mà vái lạy. Lạy xong lại bắt đầu gõ la, "Đóng chặt cửa sổ, đề phòng trộm cắp."
Chương Tiếp »