Q2 – ĐÔNG HẢI HỮU TIÊN HỘI – CHƯƠNG 47: HỘI ĐƯƠNG LĂNG TUYỆT ĐÍNH, NHẤT LÃM CHÚNG SƠN TIỂU
Editor: Luna Huang
Chính ngọ, hải vực, nộ trào…
Bất đồng với dị bảo phổ thông, tử hào bút thanh trúc này được xưng là dị bảo cực thượng, dĩ nhiên trực tiếp thoát ly mặt biển, mang theo mực quang xông thẳng lên trời, dường như muốn thoát ly tự có linh thức vậy.
Dị bảo cực thượng, người có đức cư chi!
Không hẹn mà cùng một lượt ngửa đầu, ánh mắt của những tu chân giả ở đây lửa nóng nhìn phía hư không, gần một cái chớp mắt, kim bằng đại thánh đột nhiên rít một tiếng, chợt triển khai hai cánh, mang theo cuồng phong phóng lên cao ——
“Ai cũng không được đoạt, bảo vật này, là của ta!”
Nằm mơ a, hơn một nghìn danh tu chân giả tất cả đều thôi động kiếm quang, không chút do dự đuổi theo, trong lúc nhất thời vô số kiếm quang gào thét đi, dường như Trường Giang và Hoàng Hà cuộn trào mãnh liệt, để mặt trời chói chang trong hư không đều mất đi quang mang!
Kim bằng đại thánh là dị cầm, tốc độ nhanh kinh người, gần trong nháy mắt liền bay đến phụ cận tử hào bút thanh trúc, lợi trảo như câu mở, lòng tràn đầy vui mừng nắm tới.
Oanh!
Tử điện ngân xà từ trên trời giáng xuống, trọng trọng đánh vào trên người của hắn, đánh cho hắn không khống chế được rơi lông chim bay loạn!
Trong sấm sét điên cuồng lóng lánh, Trì Triệt chân quân phát sau mà đến trước, ỷ vào vô số điện quang lóng lánh xoay quanh, mạnh mẽ phá vỡ một lối đi, thẳng vươn tay lấy tử hào bút thanh trúc: “Bảo này có duyên với Thần Lâu ta, bọn ngươi tốc tốc thối lui!”
Lời còn chưa dứt. Tử hào bút thanh trúc đột nhiên biến hướng, mạnh mẽ tránh thoát Trì Triệt chân quân, dọc theo ngoài khơi trốn xa.
Chạy đi đâu, Trì Triệt chân quân cười lạnh một tiếng, lần thứ hai thôi động sấm sét đuổi theo, hơn một nghìn danh tu chân giả theo sát phía sau, ai cũng không chịu buông tha, ngay cả kim bằng đại thánh vừa rơi, cũng đem hết toàn lực đuổi theo.
Giờ khắc này, từ trên cao quan sát xuống phía dưới, có thể thấy tử hào bút thanh trúc giống như một đạo mực quang trốn trên mặt biển, hơn một nghìn đạo kiếm quang gào thét hội tụ theo sát phía sau, đánh tiêu tán sương mù dày đặc trên biển, ngoài khơi đều bị khí lưu mạnh mẽ tua nhỏ ra.
Vọng Thư Uyển
“Quân thượng, chúng ta không đi sao?” Nhạc Ngũ Âm thấy như vậy một màn, nhịn không được có chút đau lòng, “Món dị bảo đó, là tài sản của Linh Thư cung chúng ta… Di, vì sao ta phải nói chúng ta?”
Không để ý đến nàng. Cố Thất Tuyệt giữ cằm, đánh giá tử hào bút thanh trúc chạy trốn như bay gào thét trên mặt biển, rồi lại như có điều suy nghĩ quay đầu: “Bác, ngươi cảm giác được hơi thở của tàn trang không?”
“Có một chút.” Bác nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Trên cây tử hào bút thanh trúc kia, quả thật có khí tức của tàn trang, thế nhưng tàn trang ở nơi nào, lẽ nào giấu ở trong tử hào?”
“Nếu không động liền không còn kịp a.” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được giục bọn họ.
“Việc nhỏ ~” Bác không thèm để ý chút nào vung móng ngựa lên, “Lui ra phía sau, cho các ngươi biết một chút, cái gì gọi là nhanh như điện chớp!”
Phanh!
Móng ngựa đánh đất bằng phẳng, nhất thời có lửa cháy mạnh sôi trào cuộn trào mãnh liệt, Bác vươn cổ hí dài thân trong lửa cháy mạnh, tông mao theo gió bay phất phới, trong miệng phụt lên tiếng oanh minh phát sinh bạch khí, sau đó… Sau đó liền bất động!
“Ách?” Nhạc Ngũ Âm mở to hai mắt đợi nửa ngày, rốt cục nhịn không được vươn tay, quơ quơ phía trước Bác, “Bác đại nhân, ta có thể hỏi một chút hay không, ngươi đây là đang làm gì?”
“Hỏi ngu xuẩn.” Bác một bên tĩnh bất động phun bạch khí, một bên nổ vang rung động hồi đáp, “Ta, đương nhiên là chờ động cơ nóng lên a…”
“Động cơ? Nóng?” Nhạc Ngũ Âm đầy đầu đều là tương hồ, “Chờ một chút, động cơ này chẳng lẽ chỉ cái gì chỉ thượng cổ thần thú khí xa…”
Oanh!
Còn chưa kịp nói xong, cuồng phong gào thét mà qua, trực tiếp đánh cho nàng đảo quanh tại chỗ.
Đợi được Nhạc Ngũ Âm mãn nhãn tiểu tinh tinh phản ứng kịp, chỉ thấy một đạo điện quang ngân bạch bọc Cố Thất Tuyệt, gào thét bôn ba đi, dọc theo mặt biển cuồn cuộn gia tốc, trầm thấp âm bạo, đánh cho hải vực đều sóng dữ bay lên không!
“Cấp ba?” Cố Thất Tuyệt ngồi ở trên lưng ngựa, hữu khí vô lực hỏi.
“Không có, mới cấp hai.” Bác trả lời như không có chuyện gì xảy ra, “Nịt chặc dây an toàn, bổn đại tiểu thư phải bắt kịp.”
“Minh bạch.” Cố Thất Tuyệt nắm dây cương, trấn định ở trên người thắt gút.
Oanh!
Trong sát na, lần thứ hai Bác cất vó gia tốc, thân thể bị bám lửa cháy mạnh thiêu đốt, dường như điện quang ngân bạch cao tốc xẹt qua mặt biển, âm bạo thanh trầm thấp phảng phất sấm sét nổ vang, chấnẻnến màng tai mọi người đều đang run rẩy!
“Cái gì?” Tu chân giả đầu váng mắt hoa kinh hãi quay đầu, ánh vào võng mạc của bọn họ chỉ có một đạo điện quang ngân bạch cuồng bạo xẹt qua.
Gần trong nháy mắt, Bác lấy cao tốc xuyên qua đám người, đuổi kịp tử hào bút thanh trúc: “Nga ha hả a, thành công đuổi kịp, lão Cố xem ngươi rồi!”
“Bắt được.” Cố Thất Tuyệt đã hữu khí vô lực vươn tay, dò đến chỗ tử hào bút thanh trúc.
“Nhãi ranh, mơ tưởng!” Trì Triệt chân quân từ sau đuổi tới, tức giận cao quát một tiếng.
Trong sát na, mấy trăm đạo sấm sét chung quanh hắn tất cả đều gào thét bắn ra, dường như nộ trào sóng lớn, đánh phía Cố Thất Tuyệt cùng Bác.
“Ha ha ~” Bác không sợ hãi chút nào, thừa dịp Cố Thất Tuyệt bắt được tử hào bút thanh trúc, không chút do dự gia tốc thoát đi.
Nhưng hầu như đồng thời, Mãng Long chân nhân gầm lên lay động thân thể, liền thấy hải triều phía trước bay lên trời, hóa thành yêu giao trăm trượng cuồng bạo, mở lợi trảo hung mãnh trảo xuống!
Tiền có giao long, hậu có sấm sét, Cố Thất Tuyệt cùng Bác bị giam ở giữa, Trì Triệt chân quân ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, trong hư không lần thứ hai có cuồng bạo sấm sét thành hình, dường như bão tố trấn rơi xuống, trực tiếp đem hải triều đều đánh cho chuyển hóa thành vụ khí!
“Quân thượng!” Nhạc Ngũ Âm rất xa kinh hô.
“Cứ như vậy?” Bác rất bình tĩnh quay đầu, “Lão Cố, ngươi hay là ta?”
“Ta đi.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực ho khan vài tiếng, nhấc tử hào bút thanh trúc kia lên.
Hô!
Cuồng phong không biết từ nơi nào đến, xốc cẩm bào trắng thuần của hắn lên, tử hào bút thanh trúc mang theo mực quang, trong hư không viết nhanh, hóa thành câu thơ đạm mực ——
“Đại Tông Phu Như Hà? Tề Tỗ thanh vị liễu.”
vongthuuyen.com — Luna: Núi Ðại Tông như thế nào? Ðất Tề, đất Lỗ màu xanh không ngớt.
Oanh!
Một câu thơ thành, hải vực cuồng bạo rung động, hải triều cuộn trào mãnh liệt dâng trào hình thành vòng xoáy thật lớn, khắp bầu trời sấm sét yêu giao dữ tợn, đều trong nháy mắt chợt đình trệ, phảng phất bị uy thế nào đó cấm tham chính.
“Đó, đó là…” Trì Triệt chân quân hoảng sợ biến sắc, bỗng nhiên cúi đầu nhìn phía mặt biển, ngay sau đó túm Mãng Long chân nhân lên, không chút do dự cấp tốc trốn xa.
Hầu như đồng thời, liền thấy vòng xoáy trong hải vực, một tòa sơn nhạc nguy nga chậm rãi mọc lên, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, không ngừng quật khởi phía trên, trong nháy đã đến dưới chân Cố Thất Tuyệt.
Cẩm bào trắng thuần theo gió rung động, Cố Thất Tuyệt một mình đứng trên đỉnh núi cao, tử hào bút thanh trúc như nước chảy mây trôi hành văn liền mạch lưu loát tiếp tục viết ——
“Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu.”
(Luna: Tạo hoá hun đúc nét đẹp khí thiêng ở đó, Sườn núi bắc (âm), nam (dương) phân chia chiều sớm.)
Trong sát na, nguyên bản vòm trời sáng sủa, trong nháy mắt ảm đạm xuống, toàn bộ hải vực đều bị cấm tham chính, ngay cả Trì Triệt chân quân đang trốn chui xa, cũng hiểu được dường như rơi vào ao đầm, tiến lên trước một bước đều trở nên cực kỳ trắc trở.
“Đãng hung sinh tằng vân, quyết xế nhập quy điểu.”
(Luna: Lòng (ngực) núi dao động phát sinh lớp lớp khói mây, Giương mắt đắm vào bầy chim về tổ.)
Tầng mây vô cùng vô tận, vào thời khắc này cấp tốc tụ tập qua đây, hội tụ bên cạnh Cố Thất Tuyệt, sơn nhạc nguy nga nâng hắn, dần dần thoát ly mặt biển tiếp tục bay lên, chỉ là ám ảnh mấy ngàn trượng bên dưới bao trùm toàn bộ hải vực.
“Không!” Trì Triệt chân quân ngửa đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, Mãng Long chân nhân bên cạnh càng chấn động thần hồn, không cách nào khống chế hàm răng đánh nhau, “Phụ thân đại nhân, tên kia, tên kia là muốn…”
Không kịp trả lời, Trì Triệt chân quân điên cuồng thôi động linh lực, mấy trăm đạo sấm sét cùng yêu giao dữ tợn, tất cả đều điên cuồng gào thét, bỗng nhiên phóng đến phía núi cao, đánh cho núi đá văng tung tóe rơi xuống.
Nhưng ở trước mặt sơn nhạc nguy nga, đây lại coi là cái gì?
Cố Thất Tuyệt uống một hơi cạn sạch trà mực long tỉnh, mang theo vài phần men say, cử tử hào bút thanh trúc lên, viết ở trên hư không ——
“Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu.”
(Luna: Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót, ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé)
Đại thế đã thành, uy thế thiên địa, vô pháp ngăn trở!
Trong sát na, trong tầng mây cuộn trào mãnh liệt, sơn nhạc nguy nga mang theo gào thét giá bão, không thể đỡ trọng trọng hạ xuống…
Sơn hô! Biển gầm!