Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG – CHƯƠNG 17: CÁC TIỂU TỶ TỶ RỜI NHÀ BỎ TRỐN
Editor: Luna Huang
Meo meo ~
Đêm hôm khuya khoắc, nùng vân che nguyệt, đưa tay không thấy được năm ngón ở ngoài tường viện nhạc phường truyền đến một tiếng meo meo bán manh.
Chốc lát sau, liền thấy mười một thân ảnh xinh đẹp, lưng đeo nhạc khí cùng bọc nhỏ nhan sắc khác nhau dọc theo góc tường tụ tập qua đây, tay nắm sợi dây từ trên tường rũ xuống…
Ân, một vị tiểu tỷ tỷ ngắn nhỏ nhảy nửa ngày thật vất vả mới đến,
Tiếp sau đó, lại tốn một khắc đồng hồ, các nàng rốt cục ngây ngô lướt qua tường viện, Ngọc Địch nhi xuống cuối cùng thiếu chút nữa mặt chạm đất trước, Nhạc Ngũ Âm hoàn hảo chờ ở bên ngoài mau tay nhanh mắt ôm lấy nàng.
“Ô ô ô, mệt mỏi quá a.” Tử Cổ nhi nhỏ tiểu nhất mệt mỏi thở hồng hộc, nhịn không được vỗ vỗ ngực hỏi, “Tỷ tỷm nhân gia có chút không rõ, vì sao chúng ta không trực tiếp mở cửa đi ra ngoài nha?”
“Ách…” Biểu tình của Nhạc Ngũ Âm đột nhiên đọng lại.
Mấy giây sau, nàng đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Cái này sao, bởi vì tên kia rất giảo hoạt, khẳng định thiết trí thuật pháp điều tra cửa, ân, không sai, chính là như vậy.”
Đúng đó, Nhạc Ngũ Âm lại có chút mặt đỏ, mau ấp úng nói sang chuyện khác: “Được rồi, đừng để tên kia đuổi theo chúng ta, hiện tại liền xuất phát.”
Xuất phát, xuất phát!
Sau một lát, một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ cũng đã đeo bọc nhỏ, mang theo vài phần lưu luyến không rời thật chỉnh tề rời nhà đi ra ngoài.
Nửa đêm Thiên Nguyên Tiên thành một mảnh tĩnh mịch, chỉ có vài đạo kiếm quang vội vội vàng vàng của người đi đường, từ giữa không trung gào thét mà qua, thành môn khẩu giữa ban ngày náo nhiệt phồn hoa, hiện tại trống rỗng không có người đi đường, gió mát nhẹ nhàng thổi, thổi trúng mấy đèn l*иg lung lay lắc lắc dưới mái hiên.
“Thực sự, thực sự phải rời nhà bỏ trốn sao?” Ngọc Địch nhi các nàng quay đầu lại nhìn phía hư ảnh không rõ của nhạc phường, nhịn không được nước mắt lưng tròng, mặc kệ nói như thế nào, kim ổ ngân ổ cũng không bằng ổ chó của mình.
“Không sao, chờ tên kia ly khai, chúng ta sẽ trở lại.” Nhạc Ngũ Âm sờ sờ đầu của Ngọc Địch nhi biểu thị an ủi, “Chẳng lẽ nói, các ngươi còn dự định mỗi ngày sao chép《Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》một trăm lần sao?”
Mới không cần, nghĩ đến cái loại tình cảnh này, một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ nhất thời chỉnh tề rùng mình, theo sát tỷ tỷ ra khỏi thành.
Vọng Thư Uyển
Đêm khuya hoang dã, một ngọn đèn cũng không có, đen kịt đến đưa tay không thấy được năm ngón, Nhạc Ngũ Âm nhịn không được lại có chút sợ tối sợ quỷ, theo bản năng bắt đầu nói thầm: “Thiên hạ yêu ma quỷ quái là một nhà, thiên hạ yêu ma quỷ quái là một nhà, thiên hạ yêu ma quỷ quái…”
“Bằng không, chúng ta vẫn là trở về đi?” Ngọc Địch nhi các nàng lúc này lại có chút dao động, “Anh anh anh, kỳ thực tiền bối ngoại trừ để chúng ta học bài ra, đối với chúng ta cũng tốt vô cùng.”
“Không quay về a không quay về.” Hàm răng của Nhạc Ngũ Âm có chút run lên, nhưng vẫn là cố nén sợ đi về phía trước. “Tên kia đầu óc có vấn đề, mỗi ngày đều để chúng ta trả bài a trả bài, ngân gia thà rằng giao tiếp với yêu ma quỷ quái, cũng không cần…”
“Phải không?” Trong bóng tối, một thanh âm âm trắc trắc bén nhọn đột nhiên bay đến, “Vị cô nương này, ngươi rất thích giao tiếp với chúng ta sao?”
Dại ra, sanh mục kết thiệt dại ra…
Một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ nhất thời hóa đá, lại đột nhiên hét lên một tiếng, tất cả đều chạy ra phía sau Nhạc Ngũ Âm tránh, Nhạc Ngũ Âm trái lại còn có mấy phần dũng khí, trong hoảng loạn ôm lấy tỳ bà ngọc thạch, “Người nào, đi ra!”
(Luna: Ta đoán là soái ca dọa mấy bả, như mà. . .thư linh không nói dối)
“Ta sao, đương nhiên là yêu ma quỷ quái rồi.” Trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, thanh âm âm trắc trắc kia lần thứ hai vang lên.
Răng rắc!
Trong sát na, một đoàn ma trơi thảm lục chợt thắp sáng xua tan hắc ám.
Trong thảm lục quang lay động bất định, một hư ảnh huyết sắc không rõ, giống như quỷ mỵ chậm rãi ngưng kết, cuối cùng chuyển hóa thành nam tử gầy gò âm trầm.
Ma hỏa quang mang chậm rãi lay động, chiếu sáng khuôn mặt cổ quái nữu khúc biến hình của hắn, một đôi mắt dài nhỏ đỏ bừng như máu, một bộ pháp bào đỏ bừng như máu, ngay cả lưỡi rắn trong miệng tê tê rung động cũng đỏ tươi như hấp thụ máu, thoạt nhìn quỷ dị tới cực điểm…
“Ngọc Địch nhi, các ngươi cẩn thận.” Nhạc Ngũ Âm ôm lấy tỳ bà ngọc thạch, hộ bọn muội muội phía sau.
“Chớ khẩn trương, bả bổn sứ từ trước đến nay thương hương tiếc ngọc.” Đối diện khách không mời mà đến nheo lại mắt dài nhỏ, ánh mắt huyết sắc dò xét trên người Nhạc Ngũ Âm, lại đột nhiên bén nhọn nở nụ cười, “Là một tiểu mỹ nhân, thảo nào đám độc nhãn ngu xuẩn kia còn cố ý nói muốn bắt ngươi về.”
“Độc nhãn?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên, đột nhiên phản ứng kịp, thủ lĩnh của Toàn Phong tặc hình như chính là. . . Chờ một chút, như vậy ngươi là, ma đạo lão tổ phía sau là bọn hắn?”
“Làm sao có thể chứ?” Đối diện lai khách quỷ dị cười gằn, âm sâm sâm bay về phía trước, “Tệ nhân, chỉ là một trong ba mươi sáu ma sứ dưới trướng lão tổ, các ngươi có thể gọi ta là —— Huyết Xà!”
“Huyết Xà? Ba mươi sáu ma sứ?” Nhạc Ngũ Âm cùng Ngọc Địch nhi các nàng liếc nhìn nhau, rồi lại tràn ngập cảnh giác lui về phía sau vài bước, “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta sao, đương nhiên là báo thù gϊếŧ người rồi.” Lai khách quỷ dị tự xưng Huyết Xà, tiếp tục âm sâm sâm bay về phía trước, “Độc nhãn những phế vật kia, mặc dù chỉ là công cụ cấp thấp nhất của lão tổ, cũng không có thể không công chết ở Thiên Nguyên thành các ngươi được.”
Cười gằn như thế, hắn hơi nheo mắt lại, tham lam đánh giá đám tiểu tỷ tỷ nhạc khí: “Vốn có, ta dự định nghĩ cách vào thu hoạch ngoài ý muốn, hút khô tên tàn phế ngồi xe lăn kia, bất quá thoạt nhìn. . . Sách sách sách, tựa hồ còn chưa lẻn vào, thì có thu hoạch ngoài ý muốn rồi?”
Mao cốt tủng nhiên, bị hắn dùng cái loại ánh mắt băng lãnh biếи ŧɦái này nhìn , Ngọc Địch nhi các nàng tất cả đều hoa dung thất sắc, Nhạc Ngũ Âm đồng dạng cả người nổi da gà, lại vẫn đang cắn thật chặt môi anh đào, che chở bọn muội muội chậm rãi lui về phía sau.
“Từ bỏ đi, giãy giụa phí công không có bất kỳ ý nghĩa gì.” Huyết Xà vươn lưỡi rắn đỏ bừng rất mau mắn liếʍ môi, “Đại mỹ nhân thiên hương quốc sắc giống như ngươi vậy, bổn sứ tuyệt đối sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy, ít nhất cũng phải thống khoái hơn mười lần trước. . .”
“Ô ô ô ~” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên ném tỳ bà ra, điềm đạm đáng yêu thu song chưởng về, “Đại nhân, cầu người bỏ qua cho ta đi!”
“Anh anh anh, cầu người buông tha chúng ta cùng tỷ tỷ đi!” Hầu như đồng thời, Ngọc Địch nhi Tử Cổ nhi Ngân Tiêu nhi các nàng, tất cả đều lệ quang dịu dàng chấp tay cầu khẩn nói.
“Ách. . .” Huyết Xà đột nhiên giật mình.
Dưới quang mang của ma hỏa, mười hai vị nhạc khí muội tử rất chỉnh tề ngẩng đầu lên, thật chỉnh tề lê hoa đái vũ, thật chỉnh tề điềm đạm đáng yêu, thật chỉnh tề nghẹn ngào nức nở, ngay cả trong đôi mắt sáng nhu nhu nhược nhược cũng lóe ra lệ quang dịu dàng giống nhau như đúc. . .
Tình cảnh như thế phảng phất mang theo tinh thần lực nào đó đánh vào, dĩ nhiên để Huyết Xà nhất thời mờ mịt thất thần, nhe răng cười lúc nãy cũng đông lại.
Chẳng biết lúc nào, ánh trăng mờ nhạt đã rơi xuống, dưới ánh trăng tái nhợt, Nhạc Ngũ Âm ủy khuất lòng chua xót giang hai cánh tay, đám tiểu tỷ tỷ nhạc khí tất cả đều ôm chặt, ôm đầu khóc không thành tiếng ——
“Ô ô ô, tỷ tỷ, là chúng ta làm liên lụy ngươi!”
“Không được, không được nói như vậy, là tỷ tỷ vô dụng, không bảo vệ được các ngươi!”
“Ô ô ô, tỷ tỷ, ngươi chớ quản chúng ta, ngươi có thể chạy thì chạy đi!”
“Không, không đi, tỷ muội chúng ta, cho dù chết cũng phải chết cùng một chỗ!”
Người nghe thương tâm người nghe rơi lệ a, thấy một màn thê lương như vậy, cho dù là Huyết Xà từ trước đến nay âm trầm biếи ŧɦái, dĩ nhiên cũng trống rỗng sinh ra một phần trắc ẩn, không tự chủ được thốt ra: “Chờ, chờ một chút, có lẽ bổn sứ có thể cho có thể cho các ngươi bái nhập. . .”
Động thủ!
(Luna: há há bị dụ. Lần đầu tiên thấy có người đóng vai ác mà dễ dụ vậy luôn)
Nhạc Ngũ Âm đang nghẹn ngào nức nở đột nhiên nhón đầu ngón chân một cái, ôm lấy tỳ bà ngọc thạch bay lên không.
Phối hợp ăn ý, Ngọc Địch nhi các nàng đồng loạt khinh xích, cổ tay chuyển hoán sáo ngọc tử cổ ngân tiêu đồng thời đột nhiên xuất hiện.
“Cô nãi nãi không phát uy, ngươi thật coi ta là sơn trà a!” Mắt hạnh của Nhạc Ngũ Âm trợn tròn, giữa trán đồ văn xích diễm lóng lánh, ngón tay ngọc càng hóa thành hư ảnh, chợt kí©h thí©ɧ dây đàn tỳ bà.
Hầu như đồng thời, Ngọc Địch nhi các nàng đồng loạt động thủ, diễn tấu nhạc khí các màu phối hợp, tiếng địch tiếng trống tiêu minh cuộn trào mãnh liệt, hóa thành âm ba cuộn trào mãnh liệt, đánh phía Huyết Xà còn chưa có phản ứng kịp ——
vongthuuyen.com
“Hừ hừ, muốn mỹ mạo cùng trinh tiết ngân gia, qua cửa ải bí pháp thiên ma mị âm này trước!”
Oanh!
Trong sát na, âm ba mang tất cả mà qua, hóa thành bách thượng thiên phong nhận, dường như bão tố kéo tới!
Huyết Xà vừa thiên ma mị âm mê hoặc còn chưa hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc tinh thần. Chờ hắn ý thức được nguy hiểm gần trong gang tấc. Hoảng sợ trợn to con ngươi thì vô số âm ba phong nhận gào thét tới!
Tê tê tê! Tê tê tê!
Vải vóc bị xé nhỏ bên tai không dứt, toàn bộ hư không đều bị quậy đến vỡ vụn, Huyết Xà kinh hãi chỉ kịp nổi giận gầm lên một tiếng, đã bị âm ba phong nhận vô tận triệt để nuốt hết, đến huyết bào trên người tất cả đều hóa thành mảnh nhỏ, theo gió lay động tứ tán.
“Mệt mỏi quá a.” Dốc hết toàn lực, một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ cũng là linh lực hao hết, không tự chủ được ngã ngồi trên mặt đất.
“Giải quyết xong!” Vẻ mặt Nhạc Ngũ Âm tái nhợt lảo đảo, rồi lại không kiềm hãm được lộ ra vài phần hỉ sắc, “Hừ hừ, muốn chiếm tiện nghi của ngân gia, không có. . .”
Hô, lời còn chưa dứt, một trận gió lạnh thổi qua.
Mảnh nhỏ huyết bào phiêu tán đầy trời đột nhiên vào thời khắc này một lần nữa tụ tập, chậm rãi ngưng tụ thành Huyết Xà âm ngoan dữ tợn, vẫn như cũ không bị thương chút nào, chỉ là khuôn mặt hơi chút uể oải vài phần.
“Ách?” Dáng tươi cười của Nhạc Ngũ Âm nhất thời đọng lại.
“Thiên ma mị âm?” Vỗ vỗ một giọt máu trên vai, Huyết Xà cười gằn nheo mắt lại, “Có chút thú vị, các ngươi dùng chiêu này mê hoặc không ít người đi. . . Đáng tiếc, bổn sứ có huyết lỗi thế thân, không dễ dàng bị gϊếŧ như vậy.”
Không xong, trong lòng Nhạc Ngũ Âm trầm xuống, chỉ có thể chậm rãi lui về phía sau, Ngọc Địch nhi các nàng suy yếu vô lực, nhưng vẫn là giùng giằng đứng lên.
“Còn có chiêu số khác không?” Huyết Xà vẫn như cũ không nhanh không chậm bay về phía trước, “Nếu như không có, vậy. . .”
Oanh!
Trong sát na, huyết vụ cuồng bạo tuôn ra, thân hình của hắn hóa thành điện quang huyết sắc, chợt đυ.ng vào đoàn người đánh bay Ngọc Địch nhi các nàng.
“Ngoan ngoãn biến thành món đồ chơi cho bổn sứ đi!” Trong tiếng cười âm trầm, Huyết Xà gào thét tới, lợi trảo huyết sắc lộ ra sắc bén.
“Thảm!” Gần trong gang tấc, Nhạc Ngũ Âm hoa dung thất sắc. Cơ hồ là theo bản năng kí©h thí©ɧ tỳ bà.
Giờ khắc này, chỗ trống trong óc nàng theo bản năng kí©h thí©ɧ tỳ bà, huyền âm vang lên, bởi vì mấy ngày luyện tập nhiều lần, theo thói quen bật thốt lên ngâm xướng ——
“Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh. . .”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Haizzz, phim chiếu đến tập 15 thì truyện phải edit xong tâp 18 mới xem như bằng raw. Lại còn chỉ có mười phút mà ta mất thật nhiều thời gian mới xem như là dịch xong >”