- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Thư Linh Ký
- Chương 1: Q1 - THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG - CHƯƠNG MỞ ĐẦU: TA ĐẾN TỪ 《ĐƯỜNG THI TAM BÁCH THỦ》
Thư Linh Ký
Chương 1: Q1 - THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG - CHƯƠNG MỞ ĐẦU: TA ĐẾN TỪ 《ĐƯỜNG THI TAM BÁCH THỦ》
Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG – CHƯƠNG MỞ ĐẦU: TA ĐẾN TỪ 《ĐƯỜNG THI TAM BÁCH THỦ》
Editor: Luna Huang
Luna: Ta đến từ cuốn sách 300 bài thơ đường @@ hay ghê
Doanh Châu giới, Bạch Cốt sơn, đêm khuya trong một phế tích hoang vắng. . .
Dưới ánh trăng lờ mờ, xương khô ở khắp núi bị chiếu sáng lộ ra từng đống từng đống, từng cơn gió lạnh gào thét thổi qua, từng đoàn ma trơi xanh rờn bay lượn trên khắp bầu trời, làm cho tiểu tỷ tỷ Nhạc Ngũ Âm vừa mới chui vào khu vực này nhịn không được rùng cả mình, đột nhiên bắt đầu tự tưởng tượng ra có yêu quái. . .
“Không sợ, không sợ, ta là yêu quái mà, sao lại sợ yêu quái cơ chứ .” Nàng vỗ vỗ bộ ngực sữa, thì thầm tự an ủi bản thân, tiếp tục ôm cây tỳ bà bằng ngọc thạch thận trọng bước đi vào sâu trong sơn cốc hơn, ở xa xa còn có thể nghe được tiếng thầm thì của nàng vọng lại.
“Ân ân ân , các vị đại đại, yêu ma quỷ quái khắp thiên hạ đều là ‘người’ một nhà, ngân gia cũng chỉ là một cây đàn tỳ bà tu luyện thành tinh mà thôi, ngoại trừ mỹ mạo ra không có gì cả, ăn cũng không ngon tí nào đâu a. . .”
“Uy, đây đều là lời nói thật hết nha!”
“Ngoại trừ mỹ mạo ra tiểu tỷ tỷ Nhạc Ngũ Âm ta cũng không có gì nữa cả, thật sự là cây tỳ bà ngọc thạch đến từ Tây Vực tu luyện thành tinh mà thôi, mặc dù có danh tiếng là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Nguyên tiên thành, thế nhưng gia cảnh của ta nghèo đến nỗi chỉ có cạp đất mà sống qua ngày” ờ, nhưng đất của Thiên Nguyên tiên thành ăn cũng ngon ý nhỉ . . .
Nửa tháng trước, bởi vì không cẩn thận tự làm đứt ba sợi dây đàn của mình, muốn sửa
chữa thì lại thiếu một số tiền lớn, nên mới đành phải đi ‘bán nghệ không bán thân’, ngẫu nhiên nghe được tin đồn, người ta đồn rằng trong phế tích Bạch Cốt sơn này có di tích thượng cổ, nên cố tình đến đây để tìm pháp bảo bán kiếm tiền trả nợ, sau đó. . .
Sau đó, nàng bị lạc đường mất tiêu!
Trong Bạch Cốt sơn này có quỷ hay không thì không biết, bất quá địa hình trái lại rất là phức tạp, nên bằng vào “trí tuệ” mà người khác thấy cũng phải kinh sợ của mình, vị tiểu tinh tỳ bà tỷ tỷ này ‘lượn’ hơn nửa canh giờ xong, liền rất ‘thuận lợi’ lạc luôn phương hướng. . .
Quá lạnh, quá đói, đêm khuya sương mù lại dày đặc, Nhạc Ngũ Âm ôm tỳ bà ngọc thạch thận trọng lần mò tìm đường tiến về phía trước.
Một vầng trăng sáng tỏ vừa mới nhô ra khỏi đám mây, ánh trăng chiếu lên dáng người mảnh khảnh mạn diệu của nàng, váy cung nga hoàng chập chờn theo làn gió, cổ ẩn ẩn lộ ra xương quai xanh nhỏ nhắn xinh đẹp, da thịt trắng nõn như ngọc, dưới ánh trăng chiếu rọi nhìn rất mịn màng, tựa hồ còn mịn màng hơn cả cây tỳ tà ngọc thạch kia luôn . . .
“Oa Oa Oa, ngân gia xinh đẹp như hoa không muốn chết ở loại địa phương này đâu nha.” Càng chạy càng hoảng hốt, Nhạc Ngũ Âm cũng bắt đầu nói nhảm, “Bất quá nói đi nói lại, cho dù nhân gia chết ở chỗ này, sau này biến thành bộ xương khô nhìn chắc cũng rất là đẹp đó nha. . . Ể?”
Được rồi, phỏng chừng lão thiên cũng không đành lòng để một tiểu mỹ nhân như ngự tỷ phải táng thân ở đây đâu.
Sau ba canh giờ, khi bước chân của Nhạc Ngũ Âm bước ra được khỏi làn sương mù dày đặc thì đột nhiên trước mắt rất thoáng đãng, xuất hiện ở trong tầm mắt nàng là một mảnh đất trống có rừng cây tùng vây quanh, còn có bia mộ bằng đá đứng sừng sửng ở giữa bãi đất trống. . .
“Bia mộ?” Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên, nhịn không được lẩm bẩm trong lòng, có thể có quỷ ở đó hay không ta, bất quá cuối cùng nàng vẫn là cắn chặt đôi môi anh đào lại ôm tỳ bà ngọc thạch, đầy cảnh giác chầm chậm tiến lại gần.
Sự thực chứng minh, không có vong linh quỷ quái gì, bia mộ bằng đá đứng trơ trọi ở đây phảng phất đã trải qua biết bao nhiêu tuế nguyệt, trên bề mặt dính đầy mạng nhện, nhưng nếu như nhìn thật kỹ , thì còn có thể miễn cưỡng đọc được một hàng chữ viết như rồng bay phượng múa ở chính diện
“Bổn quân đã chết, đại sự oa phần, tiểu sự thiêu chỉ ~”
(Luna: Ổng tự xưng bổn quân nhưng chết rồi, có chuyện lớn thì đào mồ ổng lên, chuyện nhỏ thì hoá vàng mã là được)
Cái quỷ gì vậy a, Nhạc Ngũ Âm nhìn chằm chằm bia mộ bằng đá, dụi dụi hai con mắt, theo bản năng bước mấy bước vòng qua mặt sau của bia mộ nhìn thử xem, vài giây sau, nàng đột nhiên nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Bất đồng với mặt trước của bia mộ, phía sau lại điêu khắc một bức tranh thuỷ mặc vẽ một người trông rất sống động, dù cho đã trải qua tuế nguyệt cũng không thấy có bất cứ dấu hiệu tổn hại gì.
Trong bức tranh thủy mặc, ánh trăng mờ nhạt như dòng suối chiếu rọi, một nam nhân trẻ tuổi, lười biếng nằm nghiêng ở trên giường, một tay giữ cằm, không thèm để ý chút hình tượng nào, một bộ cẩm bào xanh trắng thuần, phía trên thì tùy ý vẽ sơn hà, trong tay còn lại đang cầm một ly rượu, thản nhiên uống. . .
Mà ở phía dưới bức họa phía bên phải còn đặc biệt ghi một bài thơ
“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.***
Cố Thất Tuyệt, trước khi ‘say sách’ phải gϊếŧ chết mấy tên vương bát đản này!”
(Luna: đây là bài LƯƠNG CHÂU TỪ KỲ 1)
Dịch thơ :
Rượu bồ đào cùng với chén lưu ly
Muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa
Say khướt nằm ở sa trường, anh chớ cười
Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu.)
Nửa câu cuối cùng này thật đúng là họa phong đột biến.
Nhạc Ngũ Âm không nhịn được nghĩ tới ý cảnh lúc ấy, rồi lại như đang suy nghĩ cái gì đó bèn vỗ vỗ bộ ngực sữa, lẩm nhẩm nhiều lần cái tên này, “Cố. . . Thất. . . Tuyệt. . . Tên này đọc nghe rất xứng đôi với ngân gia nha, ngân gia là Nhạc Ngũ Âm, người này là Cố Thất Tuyệt, Ngũ Âm của ta là Cung Thương Giác Chủy Vũ, cũng không biết gia hỏa Thất Tuyệt này là …?”
Còn chưa lẩm bẩm xong, bên khoé mắt của nàng có ánh sáng hắt lên, đột nhiên chú ý tới một khối tùng mặc trong bùn bị mưa trôi lộ ra, nhất thời vẻ mặt vui mừng: “Tùng mặc, là tùng mặc Cổ Đổng luyện chế ở cổ đại sao? Yêu yêu yêu, nghe ngân gia nói qua, hình như có một số tu chân giả sẽ trả giá cao để mua về làm bảo tàng a!”
Giá cao í a, là giá cao a…, quản cái gì Cố Thất Tuyệt hay tàn thơ cái gì chứ, Nhạc Ngũ Âm lập tức vất tàn thơ ra khỏi đầu, mắt sáng trưng nhảy tưng tưng xông tới.
Vấn đề là, khối tùng mặc này lại kẹt ở trong cái khe giữa bia mộ với khối đá nham thạch, mặc dù mấy ngón tay thon dài tinh tế của nàng đã cố gắng rướn hết cỡ, thế nhưng vẫn còn cách tùng mặc một chút xíu nữa . . .
Bực bội, không thể buông tha như vậy được, vừa nghĩ tới tình cảnh tháng sau bị chủ nợ vây quanh, đến hình tượng gì gì đó Nhạc Ngũ Âm cũng không cần, má ngọc ửng đỏ nửa quỳ nửa nằm bên bia mộ, cái mông mềm mại nhổng lên lắc lư qua lại, cố gắng đưa tay tiến vào trong khe hở.
“Sắp tới rồi, sắp tới rồi, hây hây hây, thêm một chút nữa, sắp tới rồi, cố lên, Ngũ Âm ngươi là giỏi nhất. lấy được thì có tiền tu sửa bản thân ~”
Pang!
Thiếu chút xíu nữa, dưới tình thế cấp bách đầu đập vào trên bia mộ đá, tuy rằng đau đến lệ quang dịu dàng thế nhưng ngón tay tinh tế tìm kiếm về phía trước, rốt cục lấy được khối tùng mặc kia
Có được, Nhạc Ngũ Âm cảm động đến lệ rơi đầy mặt, trên má ngọc đều hiện lên hai lúm đồng tiền: “A a a, rốt cục, rốt cục có tiền sửa chữa. . .”
Răng rắc, còn chưa kịp nói xong, bia mộ vừa bị nàng đập đầu lên đột nhiên kỳ quái nứt ra.
“Di?” Vẻ mặt Nhạc Ngũ Âm kinh ngạc quay đầu.
Oanh, trong nháy mắt thanh quang lóng lánh từ trong bia mộ bắn ra, cuồng bạo xông lên trên cao mấy chục thước, một cổ lực lượng vô hình dường như triều dâng sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, trực tiếp đánh Nhạc Ngũ Âm bay ra ngoài.
Giờ khắc này, xương trắng khô khắp núi đều răng rắc rung động, vô số ma trơi thảm lục phảng phất bị lực lượng cổ quái nào đó hấp dẫn, dường như nước lũ xông vào sơn cốc, rồi lại cấp tốc xoay quanh trong hư không, cấu thành vô số câu thơ lân hỏa bay lượn xoay quanh ——
“Xuân miên bất giác hiểu, xử xử văn đề điểu. . .”
“Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu, thiên hạ thùy nhân bất thức quân. . .”
“Quân bất kiến, Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi. . .”
Như vậy như vậy, vô số câu thơ cấp tốc xoay quanh trên hư không, trong cảnh tượng như vậy để người sợ hãi cực độ, một thân ảnh hoàn toàn ngưng tự từ thanh quang cứ như vậy chậm rãi từ trong bia mộ bay ra ——
Ánh trăng mờ nhạt như dòng suối chiếu rọi, vô số câu thơ quang huy như chim bay xoay quanh, chậm rãi ngưng tụ thành hình nam nhân tuổi còn trẻ, trong vòng vây các câu thơ như chim bay, một tay hơi nâng cằm, một tay nhẹ nhàng cầm thanh hoa từ trản, gió mát giữa núi thổi qua một bộ cẩm bào thanh bạch vẽ thủy mặc sơn hà đồ bay nhẹ trong gió. . .
Vọng Thư Uyển
Yên tĩnh một lúc lâu, rốt cục hắn ho nhẹ vài tiếng, có chút hư nhược nâng thanh hoa từ trản, nhấp một hớp trà long tỉnh không biết qua mấy nghìn năm, sau đó như có điều suy nghĩ cúi đầu nhìn lại, giờ khắc này, phảng phất cảm thụ được tâm ý của hắn, vô số câu thơ lân hỏa bay lượn chung quanh hắn chiếu đến hư không minh ám lóng lánh.
“Ách?” Nhạc Ngũ Âm đờ đẫn ôm tỳ bà.
“Chính là ngươi, đánh thức bổn quân sao?” Thanh âm mang theo vài phần suy yếu, từ trong hư không truyền đến.
“A?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt, đột nhiên cảm thấy đây có thể là vấn đề muốn chết.
“Chính là ngươi, đánh thức bổn quân sao?” Nam nhân trẻ tuổi mặc cẩm bào trắng thuần như tuyết, lần thứ hai cúi đầu hỏi.
“. . .Đúng, có lẽ đúng.” Nhạc Ngũ Âm chỉ có thể chiến chiến căng căng trả lời.
“Nếu thế, thì giúp một tay kéo bổn quân ra đi!” Đối phương nghiêm trang thúc giục.
“Kéo?” Nhạc Ngũ Âm mục trừng khẩu ngốc.
“Có vấn đề gì không?” Nam nhân trẻ tuổi mặc cẩm bào trắng thuần như tuyết nguyên khí chưa đủ ho khan vài tiếng, “Lúc đầu bổn quân làm bia mộ cho mình có chút kiên cố, cho nên nói. . . Ân, kẹt luôn rồi!”
Phốc, sớm nói thái độ lớn cao thượng, sớm nói đại khí hoành tráng lên sân khấu đâu rồi?
Nhạc Ngũ Âm còn có chút sỏa hồ hồ không phản ứng kịp, nhìn đối phương còn đang bị vô số lân hỏa của câu thơ quấn quanh, lại theo bản năng đi về phía trước vài bước, sau đó. . .
“Quỷ a! Quỷ a!” Đột nhiên nhặt tỳ bà ngọc thạch lên, không chút do dự quay đầu bỏ chạy, cơ hồ là lảo đảo nghiêng ngã chạy ra khỏi đất trống tùng lâm, xa xa còn có thể nghe được tiếng kinh hô của nàng ——
(Luna: Ủa lúc đầu bảo còn ôm tỳ bà mà sao phải nhặt lên ta???)
“Quỷ a, quỷ a, còn là con quỷ có học thức a!”
Vắng vẻ, vắng vẻ đến mê mệt…
Nam nhân trẻ tuổi mặc bị kẹt trên bia mộ rất im lặng nhìn nàng càng chạy càng xa, cuối cùng không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cực kỳ lâu hắn nhịn không được sờ sờ cằm, nhìn phương hướng Nhạc Ngũ Âm biến mất, rất cảm khái ho khan vài tiếng ——
“Khụ khụ, ban nãy đã quên tự giới thiệu. . . Bổn quân Cố Thất Tuyệt, thất tuyệt trong thất ngôn tuyệt cú, đứng đầu Linh Thư cung, thư linh, có bệnh, vô địch, không thích rau thơm, cùng với chưa lập gia đình. . .”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ta là dân nghiện thơ Đường vô cùng(chỉ là nhớ không được nhiều bài) và là fan hâm mộ của Lý Bạch vì vậy đọc xong văn án đọc tự chương liền nhào vô edit luôn, đây là lần đầu ta edit truyện chưa hoàn hy vọng tác giả không drop.
Chỉ mới một chương đã có thể thấy được đôi nam nữ này đều thuộc thể loại tự luyến, bất quá nho nhã cường đại như thế hợp khẩu vị của ta, quan trọng hơn hết chính là quá mạnh nên không sợ bị đánh *haha*
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Thư Linh Ký
- Chương 1: Q1 - THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG - CHƯƠNG MỞ ĐẦU: TA ĐẾN TỪ 《ĐƯỜNG THI TAM BÁCH THỦ》