Những điều kiện cần có để trở thành người dẫn đầu chính đạo là gì? Thực lực, danh vọng, thành tựu, địa vị, mỗi một thứ đều không thể thiếu.
Một người trẻ chưa tới trăm tuổi như nàng muốn được những Thái Sơn Bắc Đẩu đó công nhận là điều cực kỳ khó khăn, cho nên nguyên nhân chủ yếu nàng chọn trở thành kiếm tu là… để có thể mượn danh vọng của Minh Trần Thượng Tiên!
Chỉ nỗ lực cần nỗ lực gia nhập nội môn, bái nhập dưới môn hạ của Minh Trần thượng tiên, có thể nói với bên ngoài mình là "kiếm tu dưới trướng Minh Trần Thượng tiên", cái này có sức thuyết phục mạnh hơn nhiều so với pháp tu / thực tu / âm tu / y tu đưới trướng Minh Trần thượng tiên!
Điều này giống như việc thi vào một trường đại học, nếu lựa chọn chuyên ngành nổi tiếng của trường đại học ấy, ít nhất khi nhắc đến người ta sẽ dễ dàng nhận ra hơn đúng không?
Mặt khác, mọi người trên thế gian đều có tâm lý tôn trọng người mạnh, kiếm tu, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng sức chiến đấu của họ thôi cũng thực sự rất mạnh mẽ. Khi đối mặt với kiếm tu, những người tu luyện cùng cấp khác đều phải lùi lại ba thước, vì vậy nếu muốn tăng sức chiến đấu của mình trong một khoảng thời gian ngắn, kiếm tu là sự lựa chọn tốt nhất!
"Hơn nữa trong giới tu chân, đạo thống của kiếm tu là toàn vẹn nhất, chỉ cần có thể kiên nhẫn rèn luyện bản thân, kết quả cuối cùng chắc sẽ không kém được đâu." Tống Tòng Tâm thở dài, viết thêm chữ "Cầm" ( đàn) phía trước từ "kiếm", "Nhưng ta vẫn không muốn thay đổi con đường của mình."
Cầm kiếm, vừa có thể cận chiến, vừa có thể chiến đấu tầm xa. Nàng không cần phải từ bỏ tất cả những gì hiện có, lại có thể mở ra một con đường hoàn toàn mới.
"Xét đến cùng, điều quan trọng nhất là phải có thực lực, nếu trong bụng không có gì thì bề ngoài dù có đẹp đến đâu cũng vô ích." Tống Tòng Tâm và Thiên Thư ngồi đối diện nhau trên giường, "Cho nên, chiết xuất và tinh luyện từ những gì ta đang có là cách nhanh có kết quả nhất."
Đối với những thứ như Đạo pháp, chỉ cần tốt chứ không cần nhiều. Nếu có thể luyện những thứ mọi người đều biết đến cảnh giới xuất thần nhập hoá, đăng phong tạo cực, thì cũng có thể nổi bật giữa đám đông và khiến cho các trưởng lão trong tông môn chú ý.
“Muốn thực hiện kế hoạch, ta nhất định phải tìm cách tiến vào nội môn, ít nhất cũng phải trở thành đệ tử ký danh.” Tống Tòng Tâm phân tích, “Bởi vì ngoại môn cần phụ trách rất nhiều việc vặt của tông môn, không có nhiều thời gian để tu luyện."
Điều chí mạng nhất của đệ tử ngoại môn không phải là không có tài nguyên, mà là không được phép rời khỏi tông môn khi chưa có mệnh lệnh.
Nhưng nếu muốn có được danh tiếng, tài nguyên hoặc đi thăm dò bí cảnh, cần phải được phép ra khỏi tông môn. Suy cho cùng, nếu muốn trở thành người đứng đầu chính đạo, chắc chắn không thể cứ ru rú trong nhà.
"Nhưng việc này cũng không thể vội vàng được, phải đợi ba năm nữa thi đấu ngoại môn mới bắt đầu." Tống Tòng Tâm thở dài. Thi đấu ngoại môn được tổ chức ba năm một lần, những người có thành tích xuất sắc mới có thể tiến vào nội môn, nghi thức tuyển chọn năm nay vừa mới kết thúc.
"Ngươi còn có tác dụng phụ trợ nào khác không?" Tống Tòng Tâm chọc chọc Thiên Thư, "Chắc ngươi không mong đợi ta trở thành người đứng đầu chính đạo chỉ bằng việc đọc sách đâu nhỉ? Chúng ta hãy thành thật tất cả với nhau nhé, được không?"
Ánh mắt thiếu nữ rất bình tĩnh, nàng đã sớm không còn dáng vẻ khóc lóc kêu cứu, kêu cha gọi mẹ như lúc trước nữa.
Nàng dường như là người không bao giờ do dự sau khi đã đưa ra quyết định, dù những kế hoạch của nàng không hoàn hảo nhưng nàng lúc nào cũng tự nhìn nhận bản thân và chuẩn bị thêm những phương án cần thiết.
Lý do Thiên Thư lựa chọn nàng rất đơn giản, bởi vì nàng nói: “Nếu người như vậy không xứng đáng được hạnh phúc thì trên đời này còn ai xứng đáng được hạnh phúc.”
Phản ứng đầu tiên của một người với mọi người và mọi việc thường thể hiện sự chân thành của người đó.
Thiên Thư muốn người trông giữ núi sông gần ngàn năm đó được hạnh phúc, hắn cũng nên hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, Thiên Thư không hề do dự, trang sách bay ra khỏi gáy sách, xoáy tròn xoay quanh trong không trung, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng kim xuyên vào giữa mày Tống Tòng Tâm.
Một cảm giác không trọng lực mạnh mẽ bao trùm tới, Tống Tòng Tâm cảm thấy mình đang rơi xuống.
Nàng vô thức vận khí, tạo tư thế phòng thủ để giảm tốc độ va chạm, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng hạc kêu làm rung chuyển hàng nghìn ngọn núi, như thể có một cơn cuồng phong đang thổi từ dưới lên.
Nàng cúi đầu xuống, nhìn thấy trước mắt mình là một bức tranh gấm khổng lồ tráng lệ gồm có núi, sông và mây chậm rãi mở ra, những ánh sáng phù thế chợt lóe lên chỉ nhìn thoáng qua cũng có vô số bí ẩn và ý nghĩa sâu sắc.
Trong những hình ảnh phức tạp và chi tiết, Tống Tòng Tâm nhìn thấy vô số hình bóng tổ tiên đang cầu đạo.
Hỗn độn mới sinh, thiên đạo giáng xuống Hồng Mông một bút.
Bên bờ Lạc thủy của sông Hoàng Hà, Phục Hy đã chạm khắc Bát quái Thái cực trên mai rùa.
Trên bàn cầm phượng hoàng, Thương Hiệt sáng tạo ra chữ viết đầu tiên, từ đó thiên hạ bỏ trồng trọt mà chuyển sang dùng đao, nên trời đổ mưa gạo, quỷ thần ban đêm cũng kinh hãi khóc rống.
Những con đường từ ngàn xưa truyền lại, những khó nhọc tìm kiếm nhấp nhô gian khổ, tất cả ngôn từ và mực in trên đời cũng không thể diễn tả hết những thăng trầm của một trang trong đó.
Đây chính là Đạo sao? Trong mắt Tống Tòng Tâm tràn đầy kinh ngạc. Trước khi kịp hồi phục tinh thần lại, linh hồn của nàng đã rơi vào bức tranh.