Chương 43

Lương Tu rùng mình, lập tức phản ứng lại. Bây giờ nghĩ lung tung rối loạn gì đều không quan trọng, quan trọng là có người đang gặp nguy hiểm!

"Mau! Cứu người!" Lương Tu quay lại hét lên một tiếng, sư đệ sư muội của hắn không nói một lời mà lao ra ngoài, Nạp Lan Thanh Từ cũng kéo Thi Du theo sát phía sau. Đám người họ vừa chạy, những đệ tử lúc đầu còn do dự cũng bắt đầu chạy theo, con người đều có tâm lý đám đông, chưa kể bọn họ cũng tò mò xem trong rừng rậm đã xảy ra chuyện gì.

Dù trong lòng có ý nghĩ gì, khi vừa nhìn thấy ký hiệu của Vô Cực Đạo Môn, tu sĩ ở Bắc Hoàng Sơn đều không hẹn mà tập hợp về phía trung tâm rừng rậm, từ trên cao nhìn xuống, giống như vô số con kiến

đang lao về nơi có mật. Nhóm người Lương Tu có tốc độ nhanh nhất, nhưng người chạy phía trước lại là Hạc Ngâm ngày thường ít nói, nàng túm tay áo sư đệ Bạch Khánh, lao đi như một bóng ma trong rừng.

Lương Tu đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nghĩ đến sắp phải đối mặt với cảnh tượng thảm thiết gì, nhưng lại không bao giờ nghĩ rằng thứ hắn nhìn thấy khi đến cuối rừng rậm lại là một bóng người mặc đồ trắng tuyệt đẹp.

Nàng nhìn qua thực sự không giống một người đang cầu cứu, bởi vì không ai cầu cứu mà lại có thần thái điềm tĩnh bình thản như nàng.

Nàng ngồi trên một tảng đá trong rừng, bộ y phục trắng trải dài xuống đất lấm lem vết mực đậm nhạt không đều, cây đàn trông như lông đuôi khô héo nằm ngang trên đầu gối.

Có một khoảnh khắc, Lương Tu đột nhiên cảm thấy những hạt bụt trôi nổi trong tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá cũng có hình dạng, tất cả những ồn ào náo động trên thế gian đều đồng thời đi xa. Hắn cảm thấy cổ quái, thực sự rất cổ quái. Rõ ràng bọn họ đã vội vàng chạy tới đây, trong lòng như lửa đốt, nhưng tâm trí bất an nóng nảy của họ lại bình tĩnh lại ngay khi nhìn thấy người trước mặt.

“Đến rồi à?” Nàng ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt không hề lạnh lùng, chỉ nhẹ nhàng mang theo vài phần lạnh lẽo.

Lương Tu không biết nên diễn tả ánh mắt đó như thế nào, nó mang lại một loại cảm xuất trần mà sinh tử cũng không để lại dấu vết trong đó, giống như một vũng nước do tuyết tan tạo thành, trong trẻo mà lạnh lẽo.

Chỉ cần một ánh nhìn thôi, cũng khiến người ta cảm thấy, họ có thể làm mọi thứ vì nàng.

...

Tống Tòng Tâm nhìn các đệ tử đang đến từ mọi hướng bằng đôi mắt tràn ngập "sống không còn gì lưu luyến". Không ai biết rằng, trái tim nàng gần như đang rỉ máu.

"Không sao, chỉ là ba năm thôi... ba năm sau thi lại lần nữa cũng được, dù sao cốt truyện cũng không bắt đầu sớm như vậy, chắc chắn vẫn còn thời gian..." Tống Tòng Tâm lải nhải với Thiên Thư trong thức hải, nhưng cảm giác mất đi bao nhiêu tâm huyết vẫn nặng trĩu trong lòng, khiến nàng không thở nổi.

"Dù thế nào đi nữa, mạng người vẫn quan trọng nhất."

Những đệ tử được phân môn tiến cử lên như Lương Tu còn biết việc sử dụng đạn tín hiệu tương đương với bỏ quyền, Tống Tòng Tâm đã chuẩn bị đầy đủ cho cuộc thi này làm sao có thể không biết chứ? Nhưng nàng không còn cách gì khác. Mặc dù nàng biết sắp có thảm họa xảy ra và có đủ thời gian để chạy trốn, nhưng làm như vậy đồng nghĩa với việc từ bỏ Đồng Quan thành, từ bỏ các đệ tử cùng tham gia khảo hạch.

Nếu nàng thực sự lâm trận bỏ chạy, cho dù các trưởng lão và Minh Trần thượng Tiên không biết, nàng vẫn sẽ thua một bài kiểm tra gọi là "Cuộc đời".

Tống Tòng Tâm nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, vẻ bực bội và do dự trong mắt nàng đã hoàn toàn lắng xuống. Nàng đứng dậy, đối mặt với đám người đang tụ tập đến, từ trong tay lấy ra một viên lưu ảnh thạch, không đợi những đệ tử vội vã tới đây đưa ra bất kỳ câu hỏi nào, Tống Tòng Tâm đã dồn khí vào đan điền, vận khí trong cổ họng, nói: "Mọi người, xin hãy nghe ta nói."