Đi qua đường đi nhỏ hẹp đến cuối, ở nơi sâu nhất của hang động đá là cả một thế giới khác.
Xuất hiện trước mắt Tống Tòng Tâm là một hang động thạch nhũ hình thành tự nhiên, rộng như cung điện, sâu như vực đá. Vòm thạch nhũ vô tận treo phía trên giống như một những thanh băng trùy lộn ngược, mà phía dưới vực động là ánh lửa nóng bỏng. Tống Tòng Tâm ở trong hang động quá lâu, đột nhiên bị ánh lửa này chiếu đến, không khỏi nhắm mắt lại. Nàng nhìn xuống dưới, lại thấy dưới đáy vực động có hơn chục hồ dung nham cực lớn. Thân thể khổng lồ như ngọn núi của Cửu Anh ngồi xổm trong đó, chín đầu rắn vươn ra tứ phía, bị xích sắt giam giữ trong hang.
Tống Tòng Tâm đứng trước vực động chỉ như một con kiến
nhỏ, vậy mà hang động nàng đang đứng chỉ có thể chứa được một cái đầu của Cửu Anh.
Nghĩ tới đây, Tống Tòng Tâm thậm chí còn cảm thấy trong lòng có chút tuyệt vọng.
"Đó là cái gì?"
Sau khi Tống Tòng Tâm vội vàng liếc nhìn hồ dung nham phía dưới, tất cả lực chú ý của nàng đều bị vật thể kỳ lạ phía trên mái vòm thu hút: "Đó là giam vật sao?"
Tống Tòng Tâm không phải chỉ đoán mò, mà là vật đó thực sự có chút quỷ dị. Trong thế giới đỏ bừng ánh lửa, chỉ có vật thể kỳ lạ treo lơ lửng trên không phát ra ánh màu sáng xanh lam sâu thẳm. Nó chuyển động lên xuống, xoay tròn như vầng trăng tròn nhỏ màu lam. Ánh sáng xanh lam mà nó phát ra hòa quyện với màu đỏ thê diễm dưới nền đất, khiến khung cảnh xung quanh vừa âm trầm vừa quỷ quyệt.
Vật đó bị ánh sáng xanh bao phủ, rất khó nhìn rõ, Tống Tòng Tâm chọc chọc Thiên Thư: “Ta tạm thời tháo thứ này ra có được không?”
Thiên Thư quơ quơ trang sách, tỏ vẻ có lấy cũng không sao. Thấy nó không ngăn cản, Tống Tòng Tâm liền ngự kiếm bay lên không trung, bay về phía mái vòm.
Tuy nhiên, Tống Tòng Tâm chỉ đến gần một chút, trong lòng đột nhiên run lên, sinh ra một loại dự cảm không tốt. Kể từ khi tu luyện "Tu tâm thanh liên quyết", tâm trí nàng luôn bình tĩnh như giếng cổ, rất ít khi có những cảm xúc dao động kịch liệt. Nhưng khoảnh khắc đến gần quả cầu ánh sáng xanh này, nàng tự nhiên cảm thấy khốn đốn, đồng thời trong lòng cũng có một tia bạo lực.
Cái quái gì vậy?! Tống Tòng Tâm lập tức cảnh giác, nàng duỗi tay ra, những ngón tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ trong nháy mắt biến thành ngọc, dưới ánh sáng xanh phản chiếu ánh vàng ngọc.
Biến thứ ba của kim thạch ngọc cốt, ngón tay hoá ngọc!
Tuy quá trình tu luyện “Kim Thạch Ngọc Cốt” vừa lâu dài vừa mệt mỏi nhưng lợi ích mà nó mang lại cho Tống Tòng Tâm cũng rất đáng kể. Nó không chỉ thay đổi thể chất, chỉnh sửa căn cốt, thậm chí còn mang lại cho Tống Tòng Tâm năng lực bách độc bất xâm. Rốt cuộc cảnh giới cuối cùng của bộ công pháp này là biến người thành ngọc thạch, ngọc thạch thì làm sao có thể trúng độc được chứ?
Tống Tòng Tâm đến gần vật lập lòe sáng xanh lam với thái độ thận trọng nhất.
Tuy nhiên, cơ hồ là ngay lúc đầu ngón tay của Tống Tòng Tâm chạm vào, vật thể đó đột nhiên mất đi ánh sáng, rơi thẳng vào tay Tống Tòng Tâm. Vừa cầm vật đó, Tống Tòng Tâm liền dựng tóc gáy, bởi vì vật đó mềm mại và ấm áp, giống như một vật còn sống. Nó hơi động đậy trong tay Tống Tòng Tâm, hình như còn đang tiết ra chất lỏng mềm mềm dính dính.
Cứu mạng. Tống Tòng Tâm ổn định lý trí lung lay sắp đổ của mình, chịu đựng sự ghê tởm ném nó vào không cảnh của Thiên Thư.
Thiên Thư nghiêm túc làm hết phận sự phân tích thông tin của vật phong ấn này.
[Giam vật: Trái tim của thần núi.
Châm ngôn: “Gϊếŧ một vị thần núi, mổ lấy một trái tim, luyện hoá một địa mạch, trấn áp một linh hồn”.
Phá hủy địa mạch một nơi, gϊếŧ chết một thần núi, đổi lấy một linh hồn cường đại thần phục ngươi. Có đáng không?
Lời nguyền phong ấn “Trấn hồn”, là do ai đó cố ý đặt ở đây, đồng thời ép linh hồn ngủ say, máu và oán khí cũng sẽ khiến hồn linh ô uế.
Cẩn thận, mạch sống của linh hồn liên kết với ngọn núi, lời nguyền huyết mạch sẽ theo ngươi như bóng với hình.
Hắn sẽ thần phục ngươi, hắn sẽ điên cuồng đuổi gϊếŧ ngươi. ]
Nếu phần phân tích này chỉ khiến Tống Tòng Tâm cảm thấy ớn lạnh sống lưng, thì lời nhắc nhở phía dưới lại khiến mắt Tống Tòng Tâm muốn nứt ra.
[Thời gian mất đi hiệu lực: ba canh giờ một khắc. ]
Trong thời gian Tống Tòng Tâm thở ra một hơi, thời gian trên trang sách không ngừng làm mới, nhanh đến mức chỉ có thể bắt được những chữ mơ hồ.
[Thời gian mất đi hiệu lực: ba canh giờ, 300 phân...]
[Thời gian mất đi hiệu lực: Ba canh giờ, 299 phân...]
[Thời gian mất đi hiệu lực: Ba canh giờ, 297 phân...]
Không có thời gian. Đầu óc Tống Tòng Tâm trống rỗng.
Không có thời gian. Tống Tòng Tâm nghiến răng thật mạnh, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã ướt đẫm vạt áo.
——Chỉ còn ba canh giờ nữa, Cửu Anh sẽ tỉnh lại từ sự áp chế của vật phong ấn.
Mặc dù trên thế giới này có những kỳ vật như lưu ảnh thạch, nhưng lại không có thiết bị nào có thể liên lạc từ xa trong thời gian thực, cho dù là Tiên môn cũng không có. Tất cả mọi người vẫn duy trì cách trao đổi thư từ truyền thống nguyên thủy nhất, mà muốn quay về tông môn báo tin hoặc là ngàn dặm truyền âm, nhanh nhất cũng phải mất đến mười bốn canh giờ.
Thời gian của bọn họ đã không còn nhiều!