Tống Tòng Tâm nhớ lại kiếp trước, dì hàng xóm của nàng là một cư sĩ thờ Phật tại gia, khuôn mặt hiền hậu, tính tình ôn hòa. Ngoài việc luôn treo những từ như "nhân duyên" và "thiện quả" bên miệng, dì thực sự là một người rất dễ hòa đồng. Chỉ là Tống Tòng Tâm thường xuyên tránh né dì, bởi vì mỗi khi nhìn thấy nàng, mặt mày dì đều hớn hở, gặp ai cũng nói nàng có linh tính, có tuệ căn.
Tống Tòng Tâm vẫn nhớ rõ mình đã trả lời như thế này: “Dì ơi, hồng trần có nhiều đồ ăn ngon và cảnh đẹp như vậy, con không đành lòng xuất gia đâu.”
Dì cũng không quan tâm, chỉ cười xoa đầu nàng: “Đó là bởi vì thời cơ chưa đến, về sau con sẽ hiểu. Khi duyên số đã đến, chỉ cần trong nháy mắt là có thể khám phá hồng trần ."
Sau này, Tống Tòng Tâm không chờ được duyên số mà dì nhắc đến đã qua đời vào độ tuổi tươi đẹp nhất. Vừa nhắm mắt lại rồi mở mắt ra đã từ thế giới đó đi đến thế giới này, giống như bị Diêm Vương vội vàng đá xuống sông vong xuyên, vội vội vàng vàng đến mức quên cả uống canh Mạnh Bà.
Tống Tòng Tâm luôn tin rằng một tục nhân đầy mùi khói lửa nhân gian như mình, không có duyên với ‘xuất gia’, cho đến ngày hôm nay.
“…Ta hiểu rồi.” Tống Tòng Tâm chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mỉm cười, “Đúng là dì không lừa gạt ta. Đúng là chỉ cần trong nháy cũng có thể khám phá hồng trần.”
Bên đống lửa trại, Thiên Thư im lặng không nói gì, nó không muốn biết tại sao thủ Lĩnh chính đạo mà mình lựa chọn lại giác ngộ triệt để một chút nào.
Nhưng mà, nó không muốn nghe, thủ lĩnh chính đạo tương lai đôi tay ôm đầu gối, ngồi co ro bên đống lửa trại lại không buông tha nó. Tống Tòng Tâm nở một nụ cười quỷ dị, mái tóc tóc dài rối tung lạnh lẽo, cả người như một nữ quỷ chết oan, sâu kín nói: "Thiên ca,
ngươi có biết không? Nếu không phải đã tu luyện ‘Tu tâm thanh liên quyết’ ba năm, lúc nãy ta đã chết rồi."
Thiên Thư: "..."
"Người đứng đầu chính đạo tương lai chết bất đắc kỳ tử trong sơn động vì sợ hãi. Chưa kịp xuất sư đã chết trong tranh tài ngoại môn, Thiên ca, ngươi có gì muốn nói về việc này không?"
Thiên Thư: "..."
Tống Tòng Tâm run rẩy lẩm bẩm từng câu, sau đó càng nói càng kích động, càng nói càng tê tâm liệt phế. Thiên Thư tưởng rằng đứa nhỏ này chỉ phàn nàn theo thói quen, nhưng không ngờ môi nàng run rẩy, mắt đỏ hoe lên nói: “Ta thật là ngu ngốc, thật sự rất ngốc. Rõ ràng đã chuẩn bị nhiều như vậy, tại sao lại quên đọc lại nguyên tác thêm lần nữa chứ..."
Lúc này Tống Tòng Tâm vẫn đang ở trong hang động, thậm chí chỉ cách "bức tường Hoàng ngọc" khiến nàng suýt chút nữa phải cưỡi hạc về trời chưa đầy trăm trượng. Nàng không còn nhớ mình đã trốn thoát khỏi đó như thế nào, khi định thần lại, nàng đã run rẩy ngồi bên đống lửa trại, dùng hơi ấm của ngọn lửa để xoa dịu nỗi sợ hãi sâu trong linh hồn.
Có lẽ là bởi vì khi sợ hãi người ta dễ dàng suy nghĩ lung tung, lúc Tống Tòng Tâm ngơ ngác nhìn đống lửa, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Trong nguyên tác, khi Nạp Lan Thanh Từ dẫn nữ chính nhập môn, có từng đề cập rằng việc đánh giá ngoại môn của Vô Cực Đạo môn là khắt khe và nguy hiểm nhất. Thậm chí còn có một năm, trong cuộc thi ngoại môn, các đệ tử điều tra việc yêu ma gây họa vô ý quấy nhiễu hung thú đang ngủ say trong núi rừng, không chỉ vạ lây đến bá tánh bình dân mà các đệ tử trong kỳ thi đó cũng thương vong vô số.” Tống Tòng Tâm lau mặt, hít một hơi thật sâu, “Bởi vì sự việc này mà Minh Trần thượng tiên thiết lập ngưỡng cửa nội môn quá cao bị chỉ trích rất nhiều, trưởng lão phụ trách cuộc thi lúc đó cũng phải cúi đầu nhận lỗi, từ đó trở đi ẩn cư lánh đời, không quan tâm đến thế sự.”
“Lúc đầu ta không để ý, tưởng rằng đoạn miêu tả này chỉ là để cho nữ chính mới ra đời cảm nhận được sự tàn khốc của giới tu chân mà thôi.” Bởi vì suy cho cùng, Minh Trần thượng tiên là trưởng bối của họ. Tống Tòng Tâm không dám xem nhiều về tình sử của trưởng bối, vậy nên nàng chỉ dám đọc lướt qua cuốn ‘khuynh luyến’ kia, "Nhưng mà sau đó ta nhớ ra, "Trì Kiếm trưởng lão" trong nguyên tác quả thực không phải Thuần Quân thượng tiên hiện giờ, mà là Huyền Trung đạo nhân, một người có tu chân thế gia làm chỗ dựa. Ở giai đoạn giữa và sau cốt truyện, hắn là một trong những chủ lực tham gia hãm hại nữ chính."
Tống Tòng Tâm có chút ấn tượng với vị Huyền Trung đạo nhân này, bởi vì trong nguyên tác, vị này là đồng bọn bị ném vào ma quật cùng với nàng.
"Trì Kiếm trưởng lão của Vô Cực đạo môn là người đứng đầu hệ võ, ngang hàng với lãnh tụ văn chức phụ tá trưởng môn Tá Thế trưởng lão. Vị trí quan trọng như vậy, sao có thể để cho một người cổ hủ khắc nghiệt đảm nhiệm được chứ."