Chương 34

“Chúng ta tới rồi.” Nạp Lan Thanh Từ nhìn về phía Đồng Quan thành cách đó không xa, “Đồng Quan thành nằm ở biên giới Hàm Lâm, là đất phong của tướng quân Trọng Hoa- đại công chúa Tuyên Bạch Phượng. Theo ta được biết, vị quân chủ Hàm Lâm này có tấm lòng rộng rãi nhân hậu, thương dân như con, là một vị quân vương cực kỳ đức độ. Người thừa kế của vị quân chủ này, đại Công chúa Tuyên Bạch Phượng, là người rất quyết đoán. Kể từ khi trở thành hoàng thái nữ, vị công chúa này đã lập nhiều thành tựu. Về văn hoá giáo dục, nàng đã thành lập trường tư thục cho dân thường, đề bạt con cháu nhà nghèo, phân chia chế độ khoa cử của quan lại; về mặt quân sự, nàng đã cải cách các quân quy vốn có, đề cao địa vị của quân binh, thực hiện xóa mù chữ cơ bản trong quân đội "

“So với công chúa Bạch Phượng, thế nhân thích gọi hoàng Thái nữ là "Tướng quân Trọng Hóa" hơn. Mà bên cạnh nàng còn có một mưu sĩ tài cao hiểu rộng, thông thạo binh pháp và chiến thuật. Người ta nói rằng vị mưu sĩ này xuất thân từ thế gia, thân phận vô cùng bí ẩn, không biết giới tính, không biết già hay trẻ, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là người đó có tài thao túng thiên hạ. Lúc tướng quân Trọng Hoa xuất chinh để bình định núi sông, đều do vì quân sư này chuẩn bị lương thảo, xoa dịu dân tâm, cân bằng triều chính, mấy năm nay không hề có sai sót, mọi việc đều gọn gàng ngăn nắp. Thế nhân không biết tên, vì vậy gọi vị đó là "Trí Tướng". Một vị hiền giả đã từng nói, hai vị tướng quân một văn một võ, có thể bảo vệ Hàm Lâm trăm năm an bình.

Nạp Lan Thanh Từ nói không sai, nàng ấy thực sự hiểu rất rõ mọi việc chốn phàm trần. Cách nói năng văn nhã, nói có sách, mách chứng, xen lẫn một số lời đồn đãi trên phố phường của nàng, đừng nói đến Bạch Khánh sư đệ tính tình hoạt bát của Lương Tu, ngay cả Hạc Ngâm thường trầm tính cũng bị nghe đến nhập thần.

Vị Nạp Lan tiểu thư này quả thực rất có thiên phú, sau này nếu vào nội môn, rất có thể sẽ được phân công đi hướng dẫn các đệ tử mới. Lương Tu thở dài trong lòng.

"Địa điểm của nhiệm vụ lần này là núi Bắc Hoang gần Hàm Lâm quốc. Ta đoán là thông tin đến từ Đồng Quan thành. Dù sao thì nơi bị yêu ma quấy phá gần đất phong như vậy, chắc chắn vị tướng quân Trọng Hoa kia không thể ngồi yên mặc kệ được." Nạp Lan Thanh Từ giải thích xong, bình tĩnh nói ra kết luận của mình. Đây là lợi thế của đội ngũ của họ, có Nạp Lan Thanh Từ hiểu biết về vấn đề triều chính của các quốc gia trong đội, bọn họ tiết kiệm được rất nhiều thời gian loại bỏ những thông tin sai lầm. Nghĩ vậy, Lương Tu không khỏi cười khổ, không hổ là bài khảo thí do “thầy của thiên hạ" nổi tiếng về kiến

thức sâu rộng đưa ra, thực sự là phải có đủ cả tài trí và vũ lực, thiếu một thứ cũng không được.

Linh Thuyền bay đến bầu trời Đồng Quan thành, cảm nhận được sức đẩy nhẹ nhàng như dự đoán, Nạp Lan Thanh Từ điều khiển linh thuyền quay lại, hạ cánh ở chỗ đầu gió.

Linh thuyền còn chưa chạm đất, tầm nhìn nhạy bén của tu sĩ đã nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt phía dưới, ngoài bọn họ ra, đã có vài tu sĩ khác đến Đồng Quan thành trước. Điều làm Lương Tu ngạc nhiên là nhóm tu sĩ đơn độc này đều tụ tập quanh Lạc tiên đài, châu đầu ghé tai, không biết đang làm gì.

Linh thuyền hoa lệ của Nạp Lan Thanh Từ vững vàng đáp xuống mặt đất, tạo ra một cơn gió khiến vài tu sĩ nghiêng đầu nhìn, nhưng họ đã nhanh chóng rời tầm mắt đi, không còn chú ý đến nhóm người Lương Tu nữa.

"Vị đạo hữu này." Sau khi xuống khỏi linh thuyền, Lương Tu vừa tùy tay chặn một vị tu sĩ đi một mình lại, vừa chắp tay thi lễ vừa hỏi: "Không biết tại sao các vị lại tụ tập ở phía trước?"

Tu sĩ kia có chút không kiên nhẫn nhíu mày, tiếc là không làm gì được vì hắn không thể nhìn thấu được cảnh giới của Lương Tu, chỉ có thể không tình nguyện trả lời: “Bọn họ đang xem bản đồ do vị tu sĩ đầu tiên đến Đồng Quan thành để lại, trong đó đánh dấu vị trí bị yêu ma gây họa ở núi Bắc Hoang. Bởi vì không thể mang bản đồ đi nên chỉ có thể dùng lưu ảnh thạch ghi lại, hoặc cố gắng nhớ kỹ."

“Tu sĩ đầu tiên đến Đồng Quan thành?" Nạp Lan Thanh Từ mê mang hỏi.

Tu sĩ kia vội vàng liếc nhìn Nạp Lan Thanh Từ rồi nói: "Đạo hữu hẳn là cũng biết người đó, chính là người đã đứng ra bảo vệ ngươi ở quảng trường. Theo lời mấy người trước đó nói, người đó hẳn là đã đến từ sáng sớm, Nhưng Đồng Quan thành chỉ có một tấm bản đồ, người đó không mang bản đồ đi mà bày ra một trận pháp để cất giữ bản đồ trong đó cho tất cả những người đến sau ghi lại và quan sát."

"không mang đi?" Bạch khánh nghe vậy, không khỏi tò mò hỏi: "Vì sao? chỉ có một tấm bản đồ, nếu nàng giấu bản đồ đi không cho ai biết, không phải là chắc chắn sẽ thắng trong cuộc thi này rồi sao??"