Không khí trong phòng trà ủ dột, nhưng từ xa đã truyền đến tiếng gà gáy buổi sáng. Tạ An Hoài chợt nhận ra mình đã đợi suốt đêm, trong lúc không để ý thì trời đã gần sáng. Hắn còn trẻ và khỏe mạnh nên thức suốt đêm cũng không sao, nhưng tỷ tỷ sinh ra đã yếu ớt không thể chịu được.
"Tỷ tỷ, nên đi ngủ thôi."
"Ta chờ thêm một lúc nữa."
Tạ Tú Y đặt tách trà xuống, nàng có khuôn mặt rất xinh đẹp, khóe môi nhếch lên tự nhiên luôn hơi cong lên, thật sự là không cười cũng ấm áp.
Hiện tại đã hai canh giờ trôi qua, Đồng Quan thành đã tỉnh dậy sau giấc ngủ, bá tánh bình dân cũng đã bắt đầu một ngày lao đông mới, nhưng Tạ Tú Y vẫn chưa đợi đệ tử được đệ tử tiên gia thứ hai đến thành Đồng Quan.
Xem ra thực lực của vị tiên trưởng trước đó cũng không tầm thường, nếu không thì sẽ không thể kéo ra khoảng cách rõ ràng như vậy với những người khác. Tạ Tú Y lắc đầu, có chút tiếc nuối từ bỏ những hy vọng xa vời đó trong lòng. Nàng đứng dậy, đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã của người hầu.
"Cô nương." Người hầu hạ thấp giọng, ngữ khí có chút khẩn trương, "Vị tiên trưởng kia chưa rời khỏi thành, mà là đi đến Lạc Tiên Đài, cẩn tuân theo phân phó của cô nương, nô tài cũng không dám coi thường, cho nên không có tiến lên tìm hiểu, chỉ biết tiên trưởng ở lại Lạc Tiên đài một canh giờ, vừa rồi mới rời khỏi thành một mình."
Người hầu vừa dứt lời, trước sân lại có tiếng bước chân dồn dập, thư đồng của Tạ An Hoài chạy tới, hổn hển nói: "Nữ lang, nữ lang, vị tiên trưởng kia, ngài ấy——"
Tạ Tú Y hơi cau mày, nhưng nhanh chóng giãn ra, nhẹ nhàng nói từng chữ: " Nói từ từ, vị tiên trưởng kia làm sao?"
Sau vài chén trà nhỏ, Tạ Tú Y khoác áo choàng đứng trên Lạc Tiên đài được xây dựng ở phía đông thành. Đám người hầu đi cùng cũng im lặng nhìn kết giới trận pháp đặt trên con đường nhất định phải đi qua trên Lạc Tiên Đài.
Tạ Tú Y đọc nhiều sách, cũng thông thạo thuật kỳ môn độn giáp, tuy không có linh căn và tiên cốt, nhưng vẫn biết các loại bùa và trận pháp của tiên gia. Tuy nhiên, cho dù với kiến
thức của nàng, cũng chỉ có thể lờ mờ nhận ra trận pháp phức tạp trước mặt là trận pháp phụ trợ chủ yếu tập trung vào việc bảo vệ và lưu trữ hình ảnh. Những phù văn cổ xưa và thuật thức thâm sâu thực sự khiến người ta phải kinh ngạc.
Tuy nhiên, điều thực sự khiến Tạ Tú Y trố mắt trong giây lát lại là thứ để trong trận pháp tinh vi này.
---Đó là một tấm bản đồ chi tiết, rõ ràng đến nỗi có thể nhìn thấy cả chất liệu của tờ giấy.
...
"Thiên ca, không có cách nào khiến pháp trận tinh gọn hơn một chút sao? Ta chép sắp gãy tay rồi."
Tống Tòng Tâm đi một mình giữa núi rừng, vừa xoay cổ tay vừa nhỏ giọng thì thầm với Thiên Thư trong thức hải. Ỷ vào ở bên ngoài Thiên Thư sẽ không đánh mình, Tống Tòng Tâm vốn luôn nhát gan, cũng là tiểu nhân đắc chí. Nàng chỉ hỏi Thiên Thư một trận pháp lưu ảnh khó phá hủy, ai biết được trận pháp này phức tạp đến thế, nàng phải mất cả một càng giờ mới vẽ được.
"Cảm giác nhiệm vụ lần này nước rất sâu." Tống Tòng Tâm ngửa mặt lên trời thở dài, vừa mới bước vào Đồng Quan thành, đã suýt nữa bị trúng chiêu, điều này khiến nàng sinh ra chút lo lắng đối với nhiệm vụ này.
Mặc dù nói một cách nghiêm túc đây không thể xem như là đề kiểm tra, nhưng Tống Tòng Tâm cảm thấy đây hẳn là một câu hỏi bẫy. Tạ gia hào phóng tặng tấm bản đồ duy nhất, nếu đệ tử đầu tiên đến Đồng Quan thành muốn chiếm bản đò làm của riêng để đạt được thứ hạng cao hơn hoặc loại trừ đối thủ, dưới tình huống thiếu hụt thông tin tình báo và mục tiêu nhiệm vụ không rõ ràng, vậy thì rất có thể nhiệm vụ tập thể quy mô lớn này sẽ thất bại. Dù sao bọn họ cũng chỉ có mười lăm ngày, Hàm Lâm đã điều tra núi Bắc Hoang lâu như vậy mà vẫn chưa thu được tin tức chính xác, nếu là bọn họ, có lẽ cũng không thể làm tốt hơn những người dân địa phương quen thuộc địa hình.
Nếu đệ tử đầu tiên đến đây lựa chọn giấu giếm bản đồ, tất nhiên có thể bỏ xa những đối thủ cạnh tranh khác, nhưng lại thua trong bài kiểm phẩm hạnh và cách nhìn tình hình tổng thể. Thi đấu ngoại môn là một nhiệm vụ tập thể quy mô lớn, trước khi tính đến xếp hạng đóng góp của cá nhân, nên cân nhắc xem họ có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ hay không. Nếu nhiệm vụ thất bại thì dù thành tích cá nhân có xuất sắc đến đâu cũng chỉ vô ích.
Không chỉ vậy, sơ suất nhất thời này còn có thể hủy hoại danh tiếng của Vô Cực Đạo Môn, để lại vết nhơ đệ tử của của tông môn vì cạnh tranh mà không màng đến sống chết của dân chúng.
Tuy Tống Tòng Tâm chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng cũng đã được tông môn che chở và dạy dỗ mười mấy năm. Dù sao đi nữa, nàng cũng không thể ra làm loại chuyện lấy oán trả ơn như thế này được.
"Hơn nữa, ta là thủ lĩnh chính đạo tương lai." Tống Tòng Tâm đá viên đá dưới chân, mím môi, "Phải đặt Thiên hạ thương sinh và danh tiếng của tông môn đều phải lên trên lợi ích cá nhân. Tuy mất đi ưu thế đến sớm nhất cũng có chút đáng tiếc, nhưng không còn cách nào khác cả, chỉ có thể đẩy nhanh việc điều tra, để sau này từ từ bù lại thôi.”
Thiên Thư không trả lời, nó im lặng trong thức hải vô tận, dùng đôi mắt vô hình nhìn chăm chú thiếu nữ trước mặt.
Trong lòng Tống Tòng Tâm luôn có một sự cố chấp nào đó, ngay cả Thiên Thư không gì không biết cũng không thể hiểu được. Dù trong âm thầm nàng có rụt rè hay sợ hãi đến đâu, một khi bước ra ngoài, nàng sẽ không ngần ngại làm theo tiêu chuẩn của một người dẫn đầu chính đao do chính mình đặt ra. Trong mắt Thiên Thư, đứa nhỏ Tống Tòng Tâm này thực sự là một người kỳ lạ, dù biết rõ mặt hẹp hòi và đen tối trong trái tim mình hơn bất kỳ ai khác, nhưng nàng lại lựa chọn đối mặt với chúng, chấp nhận chúng một cách cởi mở hơn bất kỳ ai.
Mặc dù Tống Tòng Tâm luôn miệng nói là muốn học theo Minh Trần thượng tiên, nhưng nàng chưa bao giờ gặp Minh Trần thượng tiên, cái gọi là "người đứng đầu chính đạo" mà nàng nói cũng chỉ là "điều mà người đứng đầu chính đạo nên làm" trong lý tưởng của nàng mà thôi.
Nếu tiếp tục trưởng thành, đến cuối cùng, đứa trẻ này sẽ trở thành như thế nào? Thiên Thư cũng không biết, bởi vì Tống Tòng Tâm là biến số bên ngoài, là tồn tại duy nhất không bị nó nhìn thấy vận mệnh.
Hy vọng biến số này có thể mang lại sự thay đổi nào đó cho thế giới sắp không xong này. Thiên Thư vốn là một thứ không phải người, đã nghĩ như vậy.