Tống Tòng Tâm hỏi: "Đã như vậy, ta sẽ lên núi điều tra, không biết ta có thể mang bản đồ này theo hay không?"
Tạ An Hoài mím môi cười: "Đương nhiên có thể, muốn sử dụng bản đồ như thế nào thì tùy theo tâm ý của tiên trưởng. Nhưng mà muốn chép lại một bản đồ chi tiết cũng không dễ dàng gì, ngoại trừ những bản không hoàn thiện, chúng ta chỉ có một tấm thành phẩm này thôi.”
Tống Tòng Tâm vốn đang nghĩ đến việc trừ ma, nghe thấy lời này, động tác của nàng hơi khựng lại, đột nhiên ngước mắt nhìn Tạ An Hoài.
Nét mặt của Tạ An Hoài không thay đổi, trên mặt vẫn là nụ cười trăng thanh gió mát, nhưng sau lưng lại toát mồ hôi lạnh.
Có một khoảnh khắc, Tạ An Hoài cảm thấy kế hoạch và tính toán của mình đều hiện rõ mồn một trong đôi mắt trong trẻo và lạnh lùng đó, nếu không phải giáo dưỡng không cho phép, hắn gần như không nhịn được chật vật rời đi.
May mắn là vị tiên trưởng phong thái thanh cao này cũng không muốn so đo với hắn, nhanh chóng đứng dậy cáo từ rời đi. Tạ An Hoài nâng chén đưa tiễn, khi phòng trà trở lại yên tĩnh, hắn vẫn ngồi ở ghế chính, im lặng nhấp một ngụm trà. Ánh đèn lờ mờ chiếu lên sườn mặt thanh tuấn của chàng trai trẻ, bóng lưng thẳng tắp phản chiếu trên bức tường trắng.
Tạ An Hoài yên lặng chờ đợi, hắn nghe thấy tiếng mở cửa “kẽo kẹt” sau lưng, rèm châu* mỏng bị vén lên, trên tường lại có thêm một bóng dáng thướt tha.
"Tiểu Bát, đệ làm tốt lắm." Người vừa đến nhẹ nhàng vỗ đầu thiếu niên, nghe được giọng nói này, sống lưng vốn căng chặt như dây đàn của thiếu niên thả lỏng xuống.
“Thất tỷ!” Tạ An Hoài quay người ôm lấy eo người phía sau, không nhịn được cau mày mếu máo. Lập tức, công tử tuấn dật ôn tồn lễ độ biến mất như mây khói, chỉ để lại một đứa bé còn chưa lớn, chỉ thích làm nũng trong lòng tỷ tỷ “thất tỷ, tỷ không biết đâu, khí thế của vị tiên trưởng đó thật là đáng sợ. Khi nàng ta nhìn chằm chằm vào đệ, đệ còn không dám thở mạnh!”
Nghe đứa trẻ này oán giận, người vừa đến không khỏi lắc đầu bật cười. Ánh đèn dầu rực rỡ rọi chiếu ra hai khuôn mặt cực kỳ giống nhau, chỉ là khuôn mặt của thiếu nữ kia văn nhược và thanh tú hơn.
Thiếu nữ có vẻ ngoài giống hệt Tạ An Hoài mặc một chiếc váy lụa thêu tinh xảo, khuôn mặt yếu ớt, môi nhợt nhạt như hoa anh đào, như thể có chứng thiếu hụt bẩm sinh gì đó. Tuy nhiên, đôi mắt của nàng dường như biết nói, ánh mắt dịu dàng mà kiên định. Cho dù thiếu nữ trói gà không chặt, nhưng nhìn vào đôi mắt này, sẽ không ai có thể coi nàng là thiếu nữ khuê phòng không rành thế sự.
"Nhưng Tiểu Bát đã làm rất tốt." Thiếu nữ nhẹ nhàng an ủi đứa em đang làm nũng của mình, "Tiểu Bát của chúng ta không hổ là thiên tài, chỉ cần nhìn qua là không quên được, những điều cần nói đều nhớ không sót một từ. Hơn nữa, tiểu Bát đãi khách rất tốt, ngay cả khi đối mặt với thế ngoại tiên trưởng cũng tiến lui đúng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Trông rất là có chí khí đó"
Được tỷ tỷ ruột khen ngợi, nhưng thiếu niên lại không vui vẻ nổi, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: "Đệ làm gì có chí khí gì chứ? Còn không phải là bắt chước tỷ tỷ sao. Nhưng mà tỷ tỷ à, hình như vị tiên trưởng kia đã nhận ra chúng ta đang thử nàng rồi."
“Nhận ra thì đã sao?" Ánh mắt thiếu nữ nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức, còn lại thì phải xem ý trời."