Nhìn chàng thiếu niên ngồi đối diện mỉm cười rót trà cho mình, trong lòng Tống Tòng Tâm thực sự cảm thấy rất hoảng hốt.
Khi hoảng hốt, nàng vô thức “giơ vũ khí lên” để che đi mặt nhút nhát của mình, gần như theo phản xạ có điều kiện mà đắp lên vỏ ngoài theo bài học lễ pháp.
Lễ pháp mà Tống Tòng Tâm học được đương nhiên không giống với lễ giáo của quý tộc thế gian. Nhưng với địa vị này của nàng, chỉ cần không phải quá mức thô tục vô lễ thì chẳng ai dám chỉ trích nàng. Hơn nữa bởi vì nhát gan rụt rè, không dám qua loa môn lễ pháp Nghi Điển trưởng lão dạy, nên Tống Tòng Tâm học tập rất nghiêm túc. Bây giờ thể hiện ra, lại có một loại tư thái vừa điềm tĩnh ưu nhã vừa trang nghiêm.
"Tại hạ là Tạ An Hoài của Tạ gia, hôm nay vinh hạnh được gặp tiên trưởng, nếu có chỗ nào tiếp đón không chu toàn, mong tiên trưởng thứ lỗi.
Thiếu niên cẩm y quan ngọc* ôn tồn lễ độ, cách nói chuyện văn nhã, thái độ lịch sự. Cho dù Tống Tòng Tâm biết thời gian là tiền bạc, trong lòng nóng nảy, nhưng khi nhìn thấy vẻ có lễ độ của đối phương, nàng vẫn khách sáo phối hợp.
Nhưng mà, khách sáo thì khách sáo, chưa kể bản thân Tống Tòng Tâm không giỏi xã giao, nhân vật nàng đang đóng cũng không phải là người ấm áp, dễ gần. Vì vậy, sau chưa đầy ba vòng trò chuyện, Tống Tòng Tâm đã nói thẳng: “Ta và các đệ tử khác đến đây để trừ ma. Tuy nhiên, núi Bắc Hoang rất rộng lớn, việc tìm kiếm không hề dễ dàng. Nếu các hạ biết cụ thể vị trí yêu ma gây hoạ, xin hãy nói cho ta biết."
Tống Tòng Tâm Nói thẳng ra, chàng thiếu niên tên Tạ An Hoài cũng không hề ngạc nhiên, hắn hơi mỉm cười, cho người hầu đang đứng bên cạnh một ánh mắt, ngay lập tức có người mang một chiếc hộp gỗ mạ vàng tinh xảo đến.
"Tại hạ cũng biết tình thế cấp bách, xin tiên trưởng tha thứ cho. Nhưng thành thật mà nói, việc yêu ma quấy phá ở núi Bắc Hoang, chúng ta cũng biết rất ít."
Chiếc hộp gỗ mạ vàng được mở ra, bên trong là một bản đồ được đánh dấu tường tận. Trong thời đại này, bản đồ là một thứ cực kỳ có giá trị, hơn nữa là vì liên quan đến bí mật quốc gia nên bất kỳ ai tự ý vẽ bản đồ đều sẽ bị nghi ngờ là mật thám. Việc Tạ gia có thể lấy bản đồ ra một cách nhẹ nhàng như vậy cũng chứng tỏ địa vị của họ ở Hàm Lâm quốc rất cao.
Trong lúc Tống Tòng Tâm đang xem bản đồ, Tạ An Hoài dùng quạt vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, kể lại chi tiết về nhiệm vụ trừ ma này.
Theo lời Tạ An Hoài, thành Đồng Quan là lãnh địa của Tuyên Bạch Phượng- đại công chúa Tiềm Lâm quốc. Vị đại công chúa này là con cả của Trung cung*, văn thành võ đức tài hoa hơn người, từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành người thừa kế. Khi nghe lời này, vẻ mặt Tống Tòng Tâm không hề thay đổi, nàng đã sớm biết rằng thế giới mà mình đang ở rất khác với thế giới kiếp trước. Thế giới này tràn đầy linh khí, đạo thống trường tồn, trong số những người tu chân có không ít nữ tu đại năng. Vì vậy, các triều đại trên thế giới này giống với các triều đại thời thượng cổ, phụ nữ cũng có quyền thừa kế, thậm chí có nhiều quốc gia còn giữ lại truyền thống xã hội mẫu hệ, vẫn chưa bước vào thời kỳ phong kiến nam tôn nữ ti.
Tạ gia là một danh môn thế gia đi theo đại công chúa Tuyên Bạch Phượng, con cháu trong gia tộc này có nhiều thành tựu lớn trong việc văn võ quốc sự, gia phong thanh chính, văn thải phong lưu. Một nhánh trong số những hậu duệ trực hệ của Tạ gia đã theo đại công chúa đến Đồng Quan thành, khi bố trí biên phòng, họ phát hiện ra những điều kỳ lạ ở núi Bắc Hoang rồi nhanh chóng gửi công văn lên trên, sau đó sứ mới có nhiệm vụ trừ ma của Vô Cực Đạo môn.
Khi Tạ An Hoài nói lời này, Tống Tòng Tâm cũng hiểu ra, khó trách Kinh đô Hàm Lâm phản ứng nhanh như vậy, thì ra là bởi vì trong quân đội có người của hoàng tộc.
"Rốt cuộc là có cái gì kỳ quái?"
"Thành thật mà nói, chúng ta cũng không biết."
Tạ An Hoài bất đắc dĩ cười cười, tiên phàm có khác, nếu không phải không còn cách nào khác, vương triều phàm nhân bình thường đều sẽ không xin tiên môn giúp đỡ. Bá tánh bình dân dù sao cũng phải tự nuôi sống bản thân mình, nếu luôn dựa vào Tiên môn, thì còn cần hoàng đế và các loại quan lại làm gì nữa? Hơn nữa, ở thế giới này, Tiên môn và phàm trần có hệ thống quyền lực phân chia rất chặt chẽ, không thể dễ dàng vượt qua giới hạn. Đây là bản khế ước "Trăm Điều Thiên Cảnh" do các tu sĩ đại năng nhân loại thời thượng cổ và Hoàng đế nhân tộc lúc bấy giờ cùng ký kết, sử dụng phương thức khế ước tiêu chuẩn cao nhất được thiên đạo công nhận và bảo vệ, người vi phạm sẽ bị thiên phạt theo nhân quả.