Bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ, nên ngay khi Trì Kiếm trưởng lão đọc ra các yêu cầu, Tống Tòng Tâm đã biết được địa điểm của vòng thi này là ở đâu.
Điểm kiểm tra rõ ràng nhất hiện nay là thời gian - nửa tháng, mười lăm ngày, để đến núi Bắc Hoang ở Hàm Lâm, U Châu. Đệ tử có thể tham gia tranh tài ngoại môn ít nhất cũng là Khai Quang kỳ. Thoạt nhìn, đây không phải là điều kiện khó đạt được. Nhưng đừng quên rằng mười lăm ngày này cũng bao gồm những ngày đi đi về về và còn có thể bị hao tổn linh lực trong lúc trừ ma.
Gần như ngay sau khi đệ tử nội tâm vừa nói xong, ngăn đàn phía sau lưng Tống Tòng Tâm lập tức mở ra, một trường thanh kiếm rực rỡ linh quang từ đó bay ra. Trong khi mọi người còn đang suy nghĩ nên có nên hợp tác với người khác hay không, hoặc là xúm lại với nhau để tìm ra vị trí cụ thể của Hàm Lâm thì Tống Tòng Tâm đã giẫm lên kiếm, thân hình hóa thành một luồng ánh sáng rời khỏi núi Cửu Thần.
Thái độ quyết đoán không chút do dự của nàng khiến mọi người đều choáng váng, nhưng chẳng bao lâu sau, đã có một số đệ tử tu vi cao cũng nhảy lên không trung đuổi theo sau lưng Tống Tòng Tâm.
Người ta thường nói cơ hội chỉ đến với những người có chuẩn bị. Từ lâu, Tống Tòng Tâm đã biết, hầu hết các cuộc tranh tài ngoại môn của Vô Cực Đạo môn đều là những nhiệm vụ diệt yêu quy mô lớn. Vì vậy, trong ba năm qua, nàng thỉnh thoảng sẽ đến Tế Thế Đường để tìm hiểu tin tức. Tế Thế Đường là nơi các đệ tử Vô Cực Đạo môn nhận nhiệm vụ rèn luyện để đổi lấy cống hiến, do Lý Sự trưởng lão- một trong tám đại trưởng lão nội môn nắm giữ, cũng là nơi duy nhất kết nối giữa thế ngoại tiên môn và thế giới phàm trần. Ở Tế Thế Đường, Tống Tòng Tâm đã xác định được vị trí của một số địa điểm có thể là địa điểm thi, sau đó học thuộc bản đồ Cửu Châu trong Thiên Thư và lên kế hoạch trước cho lộ trình.
Vô Cực Đạo Môn nằm ở Vân Châu, trung tâm của Thần Châu đại lục. Tuy muốn đến U Châu ở phía Tây Bắc không khó, nhưng dựa vào tốc độ ngự kiếm của tu sĩ Khai Quang Kỳ, đi đi lại lại cũng phải mất ít nhất ba ngày. Đây là dưới tình huống huy động toàn bộ lực linh lực, cả đường không ngủ không nghỉ, tuy nhiên đối với những đệ tử chưa từng phi hành đường dài thì thời gian chỉ có thể dài hơn. Một khi lãng phí quá nhiều thời gian trên đường thì thời gian thu thập thông tin tình báo và săn gϊếŧ yêu tà sẽ ngắn hơn.
Mặc dù Tống Tòng Tâm đang ở dung hợp kỳ, nhưng nàng nhiều nhất chỉ có thể rút ngắn quá trình di chuyển xuống còn hai ngày, theo quan sát của nàng, nhìn chung, những đệ tử tham gia tranh tài ngoại môn lần này đều ở Khai Quang kỳ, nhưng cũng có mấy đệ tử Dung Hợp kỳ lẫn vào trong đó. Tạm thời không nhắc đến những tu sĩ lớn tuổi, riêng hai tu sĩ trẻ còn lại khác với loại thiên tài trộn lẫn nước như Tống Tòng Tâm, họ là những thiếu niên anh kiệt thực sự.
Theo phán đoán của Tống Tòng Tâm, nếu dùng hết toàn lực để đi lại thì ít nhất phải mất một ngày mới đến được U Châu. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như những đệ tử có xuất thân bất phàm từ thế gia đại tộc, gia tộc nội tình thâm sâu, trong tay có pháp khí phi hành. Sử dụng linh thạch để điều khiển pháp khí phi hành không chỉ không cần tiêu hao linh lực của bản thân, mà còn có thể thoải mái đi đường liên tục không ngừng nghỉ.
Một đệ tử xuất thân ở phàm trần như Tống Tòng Tâm, đương nhiên không không thể mua nổi pháp khí phi hành, vậy nên nàng phải tìm cách bù đắp nhược điểm này, đồng thời kéo ra khoảng cách với các tu sĩ khác.
Đúng vậy, mục tiêu của Tống Tòng Tâm là vị trí thứ nhất.
"Nếu đến tranh tài ngoại môn cũng không thể giành được vị trí thứ nhất, thì sau này làm sao có thể leo lêи đỉиɦ cao của người đứng đầu chính đạo?" Tống Tòng Tâm huy động linh lực toàn cơ thể, nắm hạt châu trữ vật chứa đầy đan dược khôi phục linh lực trong tay. Nàng lấy ra một viên, để vào dưới lưỡi, cảm nhận được gió mạnh thổi vào mặt, mây bay cuốn lên tay áo, nàng lại tăng tốc, bỏ mấy bóng dáng gắt gao bám theo phía sau xa hơn.
"Nàng điên rồi sao?!" Tu sĩ Dung Hợp kỳ theo sát phía sau Tống Tòng Tâm nhìn thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, rất nhanh đã không thấy bóng người, không khỏi thấp giọng thầm mắng: "Đây rốt cuộc là trâu bò từ đâu tới? Trước đây ta chưa bao giờ nghe nói mà!"
Tống Tòng Tâm cũng mặc kệ những đối thủ phía sau đang chửi mắng và nói gì đó. Với sự trợ giúp của bản đồ thiên thư đưa cho, một đường bay như tia chớp, đi theo những lối tắt mà chỉ những tay già đời mới biết. Nàng không ngủ không nghỉ, mặc kệ nắng mưa, khi mệt mỏi hoặc buồn ngủ thì dựa vào đan dược để chống đỡ. Cũng chỉ trong tình huống áp bức thể lực điên cuồng này, sự khổ hạnh kéo dài ba năm của nàng mới bước đầu cho thấy kết quả.