Chương 23

Nghe tu sĩ trung niên nói vậy, không ít người có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, Tống Tòng Tâm đang đứng yên lặng một bên cũng đột nhiên hiểu ra thân phận của vị tu sĩ trung niên này.

Thuần Quân thượng tôn Vạn Kiếm sơn của Vô Cực Đạo môn- Trì Kiếm trưởng lão, một trong tám đại trưởng lão nội môn, phụ trách Diễn Võ Đường và Dã Kiếm Trì của tông môn. Vị trưởng lão này là người khắc kỷ phụng công*, cư xử đứng đắn, tin vào “vạn vật có linh”, có sở thích sưu tầm những thanh kiếm nổi tiếng. Bởi vì quanh năm dẫn dắt đệ tử Vạn Kiếm Sơn đi diệt trừ yêu ma, nên vị tôn thượng này hiếm khi xuất hiện trong môn phái.

Không ngờ người phụ trách cuộc thi ngoại môn lần này lại là Trì Kiếm trưởng lão, phải biết rằng cuộc thi ngoại môn những năm trước về cơ bản đều do Tá Thế trưởng lão hoặc Nghi Điển trưởng lão phụ trách nội vụ chủ trì.

Nghe Trì Kiếm trưởng lão nói, Tề Chiếu Thiên rõ ràng không vui khi phải từ bỏ bảo kiếm tổ truyền, nhưng Thuần Quân thượng tiên đã là khí tu có kỹ thuật rèn tốt nhất trong toàn bộ giới tu chân. Vì thế Tề Chiếu Thiên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm nói: “Tề Chiếu Thiên cảm tạ thượng tôn.”

Trì Kiếm Trưởng lão ừ một tiếng, tùy ý đặt thanh kiếm gãy sang một bên, phía sau lập tức có một đệ tử tay cầm vải lụa tiếp nhận hai đoạn kiếm gãy, gói cẩn thận rồi bỏ vào hộp gỗ.

Sau Khi nhận thanh kiếm gãy, Trì Kiếm trưởng lão lại hướng ánh mắt về phía Tống Tòng Tâm, Tống Tòng Tâm cảm thấy bộ lông không tồn tại của mình đều dựng đứng lên.

"Nếu bổn toạ không nhìn nhầm, ngươi hẳn là cầm kiếm song tu phải không?" Ánh mắt Trì kiếm trưởng lão dừng trên đàn Tiêu Vĩ. Bằng nhãn lực của ông, tự nhiên có thể nhìn ra được đó là đàn và cũng đồng thời là hộp kiếm.

"Vừa rồi sao ngươi không rút kiếm?"

Tống Tòng Tâm hít sâu một hơi, nàng biết hiện tại chính là một cơ hội tốt để nâng cao danh vọng, nàng nên nói ra một ít ý kiến

cá nhân sâu sắc, cố gắng chiếm được thiện cảm của vị trưởng lão nội môn này. Nhưng trên thực tế, lúc này trong lòng nàng đang rối bời, đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể lựa chọn nói ra sự thật: “Đệ tử không có ý định này.”

“Không có ý định gì?” Trì kiếm trưởng lão kiên nhẫn hỏi.

"Đệ tử không có ý định tranh chấp với người khác." Tống Tòng Tâm khô khan nói, có vẻ thờ ơ, "không có ý định đả thương ai."

Trì Kiếm Trưởng lão lắc đầu bật cười, dường như đang cười nhạo sự ngây thơ của nàng: "Kiếm là vua của trăm loại binh khí, cũng là một loại vũ khí gϊếŧ người sắc bén. Kiếm giấu trong đàn, giấu giếm sát khí, sao có thể không muốn tranh giành?

“Có lẽ là vậy” Tống Tòng Tâm hơi ngơ ngác, trong lòng run muốn chết, nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của vị tu sĩ đại năng này "Nhưng lòng con chưa tĩnh, chưa hiểu được đạo. Nếu đã là vũ khí gϊếŧ người sắc bén thì không thể dễ dàng ra khỏi vỏ."

Tống Tòng Tâm cảm thấy câu trả lời của mình quá mức hèn nhát, nhìn thế nào cũng không giống như lời một thiên tài trẻ tuổi tâm cao khí ngạo sẽ nói.

"Tâm chưa tĩnh, chưa hiểu được đạo?" Trì kiếm trưởng lão trầm tư, một lát sau, chẳng hiểu sao lại cười ra tiếng, xoay người đi về: "Vậy bổn toạ rất mong chờ ngày ngươi hiểu rõ đại đạo."

...Thế này coi như là lừa gạt xong rồi sao? Chờ đến khi bóng dáng Trì Kiếm trưởng lão dần dần đi xa, Tống Tòng Tâm vẫn chưa thể hồi phục lại từ trạng thái căng thẳng giả vờ bình tĩnh. Tim nàng đập rất nhanh, não kịch liệt sung huyết, nóng lên từng cơn, nàng rất bội phục bản thân vì lúc này vẫn có thể vui vẻ nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng. Ví dụ như, tối quá, mình không cần phải đền thanh kiếm này.

“Thời gian đã đến.”

Mắt thấy mặt trời đã leo đến cột cờ giữa quảng trường, tháp chuông xa xa truyền đến tiếng chuông ngân vang, “ba thanh mở đầu, bỏ bốn thanh, bảy chặt, tám chậm, mười hai phẳng”* không bảo gồm ba âm đầu và bốn âm bỏ, có đúng hai mươi bảy âm, đánh ba lần như vậy, tổng cộng là 81 âm.

Trong tiếng chuông trầm ấm ngân vang, tâm trạng có phần phập phồng không yên của Tống Tòng Tâm dần dần bình tĩnh trở lại, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, đứng tại chỗ điều chỉnh hơi thở.

"Đạo hữu, vừa rồi cảm ơn ngươi rất nhiều." Đột nhiên, Tống Tòng Tâm nghe thấy bên tai vang lên một giọng nữ dịu dàng. Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu nữ mặc váy hồng đang nhìn mình không chớp mắt, thấy nàng nhìn lại, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn kia lập tức xuất hiện một nụ cười tao nhã mà ấm áp.

Dung mạo của Nạp Lan Thanh Từ không quá nổi bật nhưng khí chất quả thực rất tốt, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta có cảm giác bước đi như thơ, mỹ nhân như hoạ, chỗ nào cũng đều toát lên vẻ tao nhã.

Tống Tòng Tâm im lặng trong chớp mắt, vừa rồi đã xảy ra quá nhiều biến cố, vậy nên nàng suýt nữa đã quên mất Nạp Lan Thanh Từ. Nàng lắc đầu, ý bảo Nạp lan Thanh Từ đừng để trong lòng.