"Ban đầu ngươi chưa ghi chép những cuốn sách này sao?" Tống Tòng Tâm tò mò hỏi, phải biết rằng, những tư liệu Thiên Thư ghi chép có thể nói là bao quát tất cả, chỉ có không thể nghĩ tới, không có gì không thể tìm thấy. Tống Tòng Tâm cũng coi Thiên Thư như một bộ bách khoa toàn thư, không ngờ còn có công pháp Thiên Thư chưa ghi được, "Chẳng lẽ là vừa mới viết sao?"
Thiên Thư không trả lời. Sau khi nó khắc lục xong, các trang sách tỏa ra hào quang rực rỡ, cuối cùng tất cả những cuốn sách rải rác hợp nhất thành một cuốn sách Địa giai tên là "Thanh Nghi chi đạo".
Nó vậy mà lại là Địa Giai. Tống Tòng Tâm hơi sửng sốt, sách Tiên gia chia làm bốn loại: "Thiên, Địa, Huyền, Hoàng": Những loại thiết lập đạo thống hoàn toàn mới và được Thiên đạo ưu ái gọi là "Thiên giai"; Tập ưu điểm của trăm họ, hợp ngàn đạo thành một thể là "Địa giai"; dựa vào lời nói của người đi trước, hiểu được nguyên tắc của mình là "Huyền giai"; kiên định theo ý kiến
của mình, tự thành một đạo được gọi là "Hoàng giai".
Nghiêm khắc mà nói, giữa các giai cấp cũng không phân cao thấp, chỉ có sự khác biệt về cảnh giới, bởi vì Hoàng giai cũng có thể có thiên kiến. Nhưng nếu có người có thể viết ra một công pháp trên Huyền giai, chứng tỏ người này đã vượt qua tất cả chúng sinh, con đường người đó đi đã không còn bị thế gian trói buộc, đồng thời có tầm nhìn và tâm tính siêu thoát phàm tục..
Rốt cuộc là ai? Tống Tòng Tâm đến gần Thiên Thư, nàng nhớ tới Thiên Thư sẽ đánh dấu thân phận của tác giả.
Khi lật, chỉ nhìn thấy chỗ ký tên viết: "Vô Cực đạo môn-Tê Hà phong- Nghi Điển thượng tôn, Thanh Nghi đạo nhân viết."
Tống Tòng Tâm lập tức đờ người:"..."
"...Nhất định là ta đang nằm mơ." Tống Tòng Tâm đờ đẫn trố mắt hồi lâu, sau đó mới run rẩy vươn tay kéo chăn, quấn mình thành một bọc rồi ngã xuống giường, "Nghi Điển trưởng lão, một trong tám đại trưởng lão nội môn, lại đích thân viết cuốn đạo thư Địa giai cho một đệ tử ngoại môn đã trốn học nửa năm, thật sự cứ như một giấc mơ vậy. "
Thiên thư im lặng, thiên thư không nói gì.
Nếu Thiên Thư là người, có lẽ nó sẽ thở dài một hơi với kẻ vô dụng này.
Nhờ cuốn sách này, Tống Tòng Tâm vốn chỉ muốn bỏ ra “một chút công sức” đã phải bỏ ra “rất nhiều công sức”. Nếu không, chẳng phải nàng sẽ không xứng đáng với sự ưu ái của Nghi Điển trưởng lão hay sao? Sau này làm sao còn có mặt mũi ở lại tông môn? Tống Tòng Tâm không có ưu điểm nào khác, nhưng nàng vẫn có sự “thức thời” mà một tiểu nhân vật nên có.
Kể từ đó, việc tu luyện ở thời cảnh của Tống Tòng Tâm đã bổ sung thêm một hạng là tu hành lễ pháp. Bởi vì lễ pháp ảnh hưởng đến ý thức và hành vi của con người nên có thể tu hành được trong thời cảnh.
Lúc đầu, Tống Tòng Tâm không quen với lối sống đi, ngồi hoặc nằm đều phải chú ý đến lễ nghi này, trong quá trình này nàng đã nhiều lần nghĩ đến việc bỏ cuộc, nhưng may mắn là sự sợ hãi đối trưởng lão trong tông môn đã khiến nàng phải kiên trì. Cho đến khi nàng có thể duy trì những hành vi chuẩn mực một cách tự nhiên mà không cần đến lời nhắc nhở từ Thiên Thư thì ba tháng đã trôi qua.
Cứ như vậy, Tống Tòng Tâm ban ngày đến Anh Ninh Cung tham gia lớp học, ban đêm thay phiên nhau tiến vào Thời cảnh và Không cảnh để tu luyện kiếm pháp và lễ pháp. Trong cuộc sống bận rộn mà phòng phú như vậy, năm đầu tiên đã trôi qua.
Chỉ trong vòng một năm, Tống Tòng Tâm đã bắt kịp tiến độ mà trước đó tụt lại phía sau, tu vi của nàng đã đột phá đến Dung Hợp kỳ, thành công gia nhập tầng lớp có thể gọi là "thiên tài" của giới tu chân .
Muốn hỏi tại sao Tống Tòng Tâm lại nỗ lực như vậy? Thứ nhất là vì sợ hãi với tương lai được mô tả trong thiên thư, thứ hai là vì thú vui giải trí của thế giới này quá mức cằn cỗi.
Tống Tòng Tâm dành một chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để luyện đàn, mặc dù âm nhạc đã là sở trường và sở thích của nàng từ kiếp trước, việc luyện tập sẽ không quá nhàm chán, nhưng khi nghĩ dến đây là trò tiêu khiển duy nhất của mình, nàng không khỏi chán nản.
"Là tương lai huy hoàng và tươi đẹp đã giúp ta kiên trì đi tiếp sao? Không, là bởi vì thế giới này không có điện thoại, không có máy tính, không có Coca cũng không có gà rán!"
Nói cái gì mà đoạn tình tuyệt ái, không phải bởi vì thế giới này không có lực cám dỗ sao? Nó không đáng, thực sự không đáng!