Chương 3

Lâm Tô Nguyệt rất có hứng thú mà nhìn cậu: "Đường đua chính thức xác định ngay từ đầu chương trình, nhưng cần phải làm rõ mục đích lúc nộp hồ sơ. Sao, cậu có ý tưởng gì?"

Tạ Bình Qua gật đầu: "Em chọn đường đua phi thần tượng."

Trong lúc đi thang máy, cậu đã nghe Cao Cường lảm nhảm về tu dưỡng cơ bản của thần tượng, thực lực là một phần, đáp lại mong chờ của fans một cách hoàn mỹ là một phần khác, cậu có trực giác, cậu không nên chọn cái này.

Lâm Tô Nguyệt cười ha ha: "Chị đoán ngay mà. Cao Cường muốn kéo em làm thần tượng, công ty của tụi chị cũng chủ yếu là thần tượng nghiệp vụ, nhưng ấn tượng đầu tiên của chị khi thấy em là cảm thấy em không thích hợp làm thần tượng. Cầu phú quý trong hung hiểm, hoan nghênh em gia nhập đường đua phi thần tượng, cũng hoan nghênh em gia nhập trang trại nuôi cổ* lớn này."

*Cổ (蛊), chắc ai đọc tu chân nhiều cũng biết cổ trùng nhỉ, đúng rồi, nó đó :))) còn có câu khác là "cổ hoặc nhân tâm (蛊惑人心) nghĩa là mê hoặc lòng người.

Lâm Tô Nguyệt ý vị thâm trường nói.

Mặc dù không thể làm giả, nhưng ngoại trừ thực lực và nhân khí, thì marketing cũng là một phần rất cần thiết. So với đường đua thực lực thường quy, thì đường đua bình hoa dễ dẫn phát tranh luận hơn, cũng có thể mang tới độ theo dõi và độ thảo luận không giới hạn.

Công ty nhỏ như bọn họ, tuyển thủ gần như chỉ có thể dựa vào bản thân, đây cũng là vì trước đó tuyển thủ của công ty bọn họ gây ra tai tiếng với giám khảo.

Tạ Bình Qua không sợ những lời cô nói chút nào.

Cậu nhìn vào máy chiếu một hồi, hỏi: "Công ty có chỗ tập luyện không? Có người dạy em biểu diễn thế nào không?"

Lâm Tô Nguyệt gật đầu: "Đó là chuyện đương nhiên. Công ty có phòng tập luyện, mở vô điều kiện đối với những nghệ sĩ đã ký hợp đồng. Thầy dạy hát nhảy chỉ có hai người, nhưng nếu em cần, chị có thể lập tức sắp xếp cho em."

Lâm Tô Nguyệt vừa nói, vừa nghĩ chẳng lẽ cậu muốn tập luyện ngay bây giờ? Nếu đã lựa chọn đường đua bình hoa, không phải việc cần làm hiện giờ là dạo phố, mua vài bộ quần áo, sau đó ngủ một giấc, cố gắng để bản thân đẹp nhất khi lên sân khấu sao?

Không ngờ Tạ Bình Qua lại nỗ lực như vậy: "Em đi ngay bây giờ. Với lại, em muốn hỏi công ty có chỗ để ở lại hay không?"

Lâm Tô Nguyệt bị cậu hỏi đến sững sờ: "Em muốn ở tại công ty?"

Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi nói: "Lúc trên đường đến em có hỏi Cao Cường, gần đây không có chỗ cho thuê phòng, nên nếu không ở đây thì rất lãng phí thời gian đi? Các ngày biểu diễn đầu tiên chỉ còn có 5 ngày, em muốn cố hết sức để học tập nhiều chút."

Lâm Tô Nguyệt giật mình, nhanh chóng trả lời: "Có, chỉ cần em muốn, bây giờ chị kêu người dọn dẹp cho em!"

Vốn dĩ ý của Tạ Bình Qua là "có thể ở trong phòng tập luyện hay không", nhưng từ phản ứng của Lâm Tô Nguyệt, hình như chuyện ở tại công ty là một chuyện rất khó tưởng tượng nổi, đã vậy còn rất thú vị?

Tuân thủ nguyên tắc không hiểu thì không nói nhiều, cậu không nhắc lại ý định của mình, chỉ gật đầu, rồi nhìn Lâm Tô Nguyệt nhanh chóng gọi vài cuộc, sau đó nhờ trợ lý dẫn cậu đến phòng tập luyện tốt nhất của công ty, trước khi cậu chính thức tham gia chương trình, phòng tập luyện tốt nhất và giáo viên tốt nhất phải phục vụ cho cậu.



Sau khi nói lời cảm ơn, Tạ Bình Qua liền đi mất, đợi cậu đi rồi, Cao Cường vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh mới chần chờ hỏi: "Lâm tổng, chúng ta còn chưa đưa tư liệu của Tạ Bình Qua cho chương trình đúng không? Lỡ như chương trình không đồng ý..."

Lâm Tô Nguyệt nhìn bóng lưng của Tạ Bình Qua, cảm giác trên người người này có hàng vạn ánh sáng, đến khi Cao Cường hỏi lần thứ hai, cô mới phản ứng lại, hỏi ngược lại: "Nếu cậu là người của chương trình, thấy một người như vậy, cậu sẽ từ chối sao?"

Cao Cường trầm mặc, Lâm Tô Nguyệt lại nói thêm: "Huống chi mục đích của cậu ấy là đường đua phi thần tượng. Đây là mánh lới của chương trình, nhưng theo tôi biết, tuyển thủ cố ý chọn đường đua này không nhiều, ở giữa còn có những người biết cạnh tranh không lại còn đi đường tắt. Dưới tình huống như vậy, có một người lớn lên trông như này chọn đường đua này... Bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý."

.

Sáng sớm 5 ngày sau, một chiếc xe thương vụ chở hai vị hành khách và một rương hành lý, chạy tới làng du lịch chưa mở cửa ở ngoại ô.

Trong đó có một vị hành khách trung niên tên Cao Cường, một hành khách khác... Nên hình dung thế nào nhỉ, chính là giá trị nhan sắc cao đến mức làm tài xế thẳng nam đã nhìn thấy không ít nghệ sĩ phải hoảng hốt hồi lâu.

Vị hành khách này không phải ai khác, đúng là Tạ Bình Qua, so với lần đầu tiên cậu gặp Cao Cường, cậu vẫn mặc sơ mi trắng và quần jean như cũ, chỉ là không còn là loại rẻ tiền nhất nữa.

Kiểu tóc của cậu cũng được cắt lại chỉn chu, cắt theo kiểu tóc trong chứng minh thư, sau khi cắt xong càng làm người ta cảm thấy tiên khí đầy mình.

Cao Cường rất hài lòng với tạo hình này của cậu, hắn thưởng thức hồi lâu mới dặn dò: "Nhớ kỹ thiết lập nhân vật của em chưa? Da em trắng trẻo, bề ngoài ưa nhìn, khí chất thượng giai, rất thích hợp với hình tượng tiểu ca ca thần tiên. Tiểu ca ca thần tiên yếu đuối mong manh, không dính khói lửa phàm tục, chỉ uống sương sớm, em phải nhớ kỹ, bất kể thế nào, cho dù là ở chỗ không có camera, em cũng không thể OOC, nhớ kỹ chưa?"

Lúc Tạ Bình Qua nghe thấy bốn chữ "yếu đuối mong manh", tầm mắt bất giác nhìn xuống cổ Cao Cường, sau đó làm như không có gì mà dời mắt đi.

Một chương trình thôi mà, cũng không có kêu cậu đi vặn gãy cổ người khác, giả bộ yếu đuối mong manh... Chắc không khó đâu nhỉ?

Hồ Vân Thiên ở làng du lịch Bình Hoa Sơn, vùng ngoại ô thành phố H là một làng du lịch mới xây, chưa khánh thành với bên ngoài.

Làng du lịch này được tập đoàn Thịnh Thế đứng sau lưng truyền thông Thịnh Thế đầu tư, mục tiêu là tạo thành làng du lịch nổi tiếng nhất trong nước và nổi danh trên thế giới.

Mục tiêu to lớn như vậy tất nhiên là cần tuyên truyền, chủ của truyền thông Thịnh Thế xét thấy 《Theo đuổi ước mơ đi! Thiếu niên》 mùa 2 cần thuê sân khấu, người trong tập đoàn dứt khoát hợp hai thành một, vừa đỡ phí thuê vừa không phí tuyên truyền, một công đôi việc.

Các bạn mạng vẫn luôn theo dõi chương trình tuyển tú hay tin, đều tỏ vẻ hiện giờ đến báo danh còn kịp không.

Cho dù không thể debut nhưng có thể được làng du lịch nổi danh thế giới bao ăn bao ở trong hai ba tháng cũng không lỗ a!

Cao Cường cũng nghĩ vậy... Mới lạ!



Bọn họ đã nhận được thông báo bên chương trình, trong ba tháng này nếu chưa được cho phép thì khu vực hoạt động của học viên chỉ gồm tòa nhà tập luyện, địa điểm biểu diễn và ký túc xá.

Trong số đó, tòa nhà tập luyện là trung thυyệŧi nghị của làng du lịch, địa điểm biểu diễn là nhà hát của làng du lịch, ký túc xá... Ký túc xá không có nói cho bọn họ, hôm nay đến mới biết được.

Bọn họ không được phép đi bất cứ đâu ngoại trừ đi ngang qua làng du lịch trên đường đến tòa nhà tập luyện và trở về ký túc xá.

"Trừ khi em biểu diễn cực kỳ tốt trên sân khấu, hoặc là đạt thành điều kiện gì đó mới có thể đi dạo ở làng du lịch," Cao Cường nhớ lại những điều cần chú ý, sau đó nói, "Đây là một mánh lới quảng cáo, rất ít khi được sử dụng, các học viên chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để có thể được nghỉ ngơi thả lỏng."

Tạ Bình Qua cực kỳ bình tĩnh "ừm" một tiếng, lại nói: "Tới rồi."

Cao Cường nhìn qua thấy đúng là tới thật, cũng không nói mấy lời vô nghĩa nữa, chỉ dặn dò: "Thiết lập nhân vật! Thiết lập nhân vật! Lên sân khấu có thể thua, nhưng thiết lập nhân vật phải hoàn mỹ!"

Tạ Bình Qua rất dễ nói chuyện, gật gật đầu.

Cậu nhìn Cao Cường lạch cạch lộp cộp xách vali xuống cho cậu, yên lặng rút lại ý định xách vali bằng một tay, thay vào đó cầm lấy tay cầm, thong thả đi dọc theo bảng hướng dẫn đến trung thυyệŧi nghị, vừa đi vừa niệm trong lòng: Yếu đuối mong manh, yếu đuối mong manh...

.

Cùng lúc đó, trung tâm thành phố H, một tòa nhà cao 30 tầng, một thanh niên đang ngồi trên sô pha, mặt vô cảm nghe cấp dưới báo cáo.

Năm ngày trước, anh đột nhiên ngất xỉu ở viện bảo tàng lịch sử vũ khí thành phố H, đến chạng vạng ngày hôm qua mới tỉnh lại.

Bởi vì lúc đó anh đang đi thay đồ, thân tín cũng phản ứng rất nhanh nên chuyện này không có bị truyền ra ngoài, tập đoàn cũng không bị ảnh hưởng, nhưng chứng minh thư anh vẫn luôn mang theo lại bị mất.

"Theo điều tra, lúc Tạ đổng anh hôn mê, tờ chứng minh thư kia bất cẩn rơi mất, sau đó được hai học sinh trung học nhặt được. Bọn họ đem chứng minh thư đến đồn công an, nhưng không biết vì sao lại không giao cho công an, ngược lại giao cho một người trẻ tuổi ở trước đồn công an."

Cấp dưới kia nói, lấy một tấm ảnh chụp ở đó và đã được phóng to: "Bởi vì vấn đề góc chụp nên chúng em không cách nào thấy được bộ dạng của người trẻ tuổi kia, nhưng lúc bọn họ đón taxi thì chúng em có nhìn thấy biển số xe. Sau khi truy tìm xe taxi thì chúng em phát hiện, nó dừng lại ở công ty quản lý "Diệu Vân Entertainment". Sau khi theo dõi vài ngày, tính đến chạng vạng hôm qua thì không thấy người trẻ tuổi đó ra ngoài. Vì vậy em định buổi chiều tự tới công ty quản lý kia tìm người trẻ tuổi."

Thanh niên nhìn chằm chằm tấm hình, sau một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Cậu nói, hai học sinh trung học nhặt được chứng minh thư định đến đồn công an tìm người bị mất chứng minh thư, vậy dưới tình huống thế nào lại đưa chứng minh thư cho người khác?"

Cấp dưới suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Dưới tình huống bọn họ quen người kia. Có thể người kia là người quen của bọn, cũng có thể bọn họ biết sẽ tìm được người bị mất."

Thanh niên nói: "Đúng vậy, nhưng còn một khả năng nữa."

Cấp dưới tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, thanh niên nhìn người trẻ tuổi trong ảnh chụp, trong ánh mắt đen láy như có một ngọn lửa đang lay động: "Đó chính là, bọn họ phát hiện đối phương giống như đúc hình trên chứng minh thư, và đã xác nhận là đối phương đánh mất."