Chương 16

Hôm sau lúc ra ngoài, Tạ Bình Qua lại nhìn thoáng qua hướng căn biệt thự kia.

Khác với cảm giác ngày hôm qua, hôm nay lúc nhìn vào Tạ Bình Qua lại cảm thấy... Nơi đó dường như không có người.

Hơn nữa cái nhìn của người hôm qua khác với những người nhìn chằm chằm cậu, không có ác ý, không có phản cảm, ngược lại có chút... Không biết nên hình dung cảm giác vi diệu này như thế nào.

Lộ Tiểu Phong hoàn toàn không có thiên phú nhìn mặt đoán ý, hắn thấy Tạ Bình Qua dừng lại thì hỏi sao vậy, vì vậy thuận lợi đánh tan chút linh cảm nhỏ bé của Tạ Bình Qua.

Tạ Bình Qua thầm thở dài, nghĩ thầm bây giờ mình chỉ là một người bình thường, hẳn sẽ không có ai có ý định theo dõi đâu, thế là không nghĩ nhiều nữa, cùng đi với mọi người đến phòng tập luyện.

Bởi vì trận va chạm hôm qua nên hôm nay bầu không khí đội Tạ Bình Qua có chút cứng ngắc.

Nhưng vì có camera nên cũng chỉ giới hạn trong cứng ngắc chứ không xảy ra trận cãi vã nào.

Đương nhiên, đây chỉ là buổi sáng, đến chiều thì không khí của đội bọn họ đã hết cứng ngắc.

Là do Tạ Bình Qua.

Tạ Bình Qua quả thật là người mới, nhưng trình độ bắt chước nhảy múa của cậu đúng là vô địch, cậu có thể thuộc tất cả các động tác khi chỉ nhìn qua một lần, sau nửa ngày, cậu đã nhảy ra nhịp điệu không khác gì của lão sư vũ đạo.

Hai người điểm B kia thấy cậu có mặt ưu việt hơn mình, trình độ nhảy múa cũng mạnh nên cũng không rảnh lo mấy thứ khác, tiến vào hình thức điên cuồng luyện tập.

Không chỉ bọn họ, ba người điểm C cũng vậy, trong bọn họ có hai người không biết nhảy, thấy những người khác trong đội điên cuồng luyện tập nên cũng điên cuồng luyện tập, càng nhảy càng tốt, tuy vậy nhưng nội tâm bọn họ muốn hỏng rồi.

Đây mới là ngày bao nhiêu a! Bọn họ lại luyện tập đến mức này sao!

Mắt thấy một người nhỏ tuổi vừa nhảy vừa mếu máo, Tạ Bình Qua đột nhiên nói: "Cậu đừng gấp, tôi học hát còn chậm hơn cậu học nhảy."

Nói xong, người nhỏ tuổi hát hay kia sửng sốt, những người khác cũng nhìn qua.

Tạ Bình Qua không chút kiêng dè, hát một đoạn mà mình được phân trước mặt bọn họ.

Sau đó, thế giới tĩnh lặng.

Nên hình dung trình độ ca hát của Tạ Bình Qua thế nào nhỉ? Thật ra cậu ca hát vẫn nghe được, không tính là quỷ khóc sói gào, nhưng mà... làm cho người ta nghe xong chỉ cảm thấy "vì sao cậu lại hát thành như vậy?".

Không chút cảm xúc, không chút lên xuống, nghe giống như niệm kinh hơn là ca hát, cố tình vẻ mặt cậu còn rất nghiêm túc.

"Vì vậy đừng căng thẳng, hôm nay chỉ mới ngày thứ hai thôi." Tạ Bình Qua hát xong, không hề thấy xấu hổ rồi nói.

Nói xong, cậu lại theo thói quen đi đến góc phòng, tiếp tục yên lặng luyện tập vũ đạo.

Mọi người nhìn cậu nhảy gần như hoàn hảo, nhớ lại tiếng ca ngoại trừ có giọng hát dễ nghe thì không còn ưu điểm nào khác, không biết vì sao, cứ cảm thấy có chút hoảng loạn.

Bọn họ là ai, bọn họ đang ở đâu, hồi nãy đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng cũng nhờ khúc nhạc đệm này, bầu không khí cứng ngắc cuối cùng cũng dịu đi.

Hai người điểm B đã tìm ra khuyết điểm của Tạ Bình Qua nên thả lỏng hơn, hai người hát hay cũng thả lỏng hơn chút khi phát hiện cũng có thứ mà Tạ Bình Qua không làm được, còn Hạ Mặc và một người điểm C khác... Bọn họ vốn dĩ đâu có căng thẳng, bây giờ không khí phòng tập tốt đẹp hơn, mọi người thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, bọn họ càng không căng thẳng.

Ngày thứ hai kết thúc trong bầu không khí như vậy, sau đó đến ngày thứ ba.

Hôm qua Tạ Bình Qua đã thể hiện trình độ ca hát của mình chẳng ra gì cả.

Nhưng cậu hát ít, độ khó cũng không cao, qua một ngày, trình độ ca hát của cậu miễn cưỡng từ niệm kinh thành hát -- cho dù hát vẫn không ổn như cũ.

Xác nhận được điểm này, hai người điểm B kia cuối cùng cũng vui mừng, lúc về còn hớn hở chào tạm biệt bọn họ.

Những người khác vẫn rất thích Tạ Bình Qua nên không khỏi lo lắng, nhưng Tạ Bình Qua lại rất bình tĩnh: "Mới ngày thứ ba thôi mà, đâu phải mai là lên sân khấu đâu.

Mọi người thấy cũng có lý, nói với cậu nếu có cần giúp đỡ thì có thể tìm bọn họ bất cứ lúc nào rồi lần lượt rời đi, chỉ có Hạ Mặc ở lại.

Rạng sáng 1 giờ, Tạ Bình Qua định trở về thì Hạ Mặc đột nhiên nói: "Cậu có nghĩ đến chuyện biên đạo lại phần nhảy của mình không?"

Tạ Bình Qua sửng sốt, Hạ Mặc đi lên làm mẫu.

Phần mà hắn làm mẫu không phải của hắn mà là của Tạ Bình Qua, hắn thêm một số động tác khó và điều chỉnh vũ đạo, cải biên một đoạn nhảy bình thường thành một đoạn nhảy vô cùng hấp dẫn.

Hạ Mặc nhảy xong thì hơi thở dốc, sau đó nhìn Tạ Bình Qua, ngữ khí nghiêm túc lạ thường: "Cậu làm được mà đúng không? Thậm chí còn làm tốt hơn tôi."