Chương 11

Mà tất cả những chuyện này đều không liên quan đến các thí sinh bị tịch thu điện thoại. Lúc về ký túc xá đã là 3 giờ, 4 giờ mới bắt đầu ngủ, bọn họ đang hưởng thụ cảm giác được ngủ bảy tiếng lần cuối cùng.

Tạ Bình Qua cũng ngủ một lát, nhưng cậu ngủ rất nông, thời gian cũng không dài, trước khi người đầu tiên trong ký túc xá tỉnh giấc thì cậu đã mở mắt.

Nhưng cậu không rời giường, mà rất kiên nhẫn chờ những người khác tỉnh lại, rồi đi theo bọn họ đi rửa mặt, ăn cơm trưa, sau đó rời biệt thự, đến phòng tập luyện.

Lúc ăn cơm, các thí sinh khác nhìn thấy mặt của Tạ Bình Qua đều cho rằng cậu đã trang điểm trước khi ra ngoài, cũng không nghĩ nhiều, nhưng đến khi sắp đi tập luyện, cậu vẫn là bộ dạng đó.

Nhất thời, mọi người đều không kịp che giấu kinh ngạc, trên mặt đều là "Cậu điên rồi sao".

Trở thành trung tâm của những ánh mắt, Tạ Bình Qua vẫn lù lù bất động.

Cậu vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm cùng hai người bạn cùng phòng đến phòng tập luyện.

Cuối cùng vẫn là Lộ Tiểu Phong nhỏ tuổi nhất không nhịn được: "Bình Qua, hay là... Lát nữa em giúp anh trang điểm, đến tối trở về sẽ giải thích kỹ càng về dụng cụ trang điểm cho anh nhé?"

Một người bạn cùng phòng khác của bọn họ nghĩ thầm "Chỉ bằng kỹ thuật của cậu mà cũng muốn dạy người ta", nhưng không ngờ Tạ Bình Qua quan sát Lộ Tiểu Phong một hồi lại có chút động tâm: "Tiện không?"

Lộ Tiểu Phong liên tục gật đầu, đang chuẩn bị nói tiện, người bạn cùng phòng kia thấy các thí sinh xung quanh đều nhìn sang đây, thật sự cảm thấy hơi mất mặt, ngắt lời: "Tiểu Phong à, cậu đừng dạy hư Bình Qua người ta, cậu trang điểm hả? Cậu biết trang điểm sao? Chẳng phải cậu chỉ đánh phấn, tô son thôi sao?"

Lộ Tiểu Phong kinh ngạc: "Bộ mấy cái này không phải là trang điểm sao? Nếu không thì sao?"

Mặc dù Tạ Bình Qua cảm thấy giọng điệu của người này có chút kỳ quái, giọng điệu hiện giờ cũng có chút kỳ quái, nhưng cậu cũng không nói thêm cái gì, chỉ lặp lại lời của Lộ Tiểu Phong: "Bộ mấy cái này không phải là trang điểm sao, nếu không thì sao?"

Lý Kha Phi trong lòng xem thường cực độ, nhưng trên mặt không hiện lên.

Đầu tiên hắn câu vai Lộ Tiểu Phong, sau đó muốn tiếp tục câu vai Tạ Bình Qua, nhưng khi thấy ánh mắt của Tạ Bình Qua thì cảm thấy lúng túng, cuối cùng vẫn không dám động thủ, chỉ nói: "Hôm qua các cậu lên sân khấu đều có người trang điểm cho đúng không? Cái đó mới gọi là trang điểm."

Lộ Tiểu Phong liếc xéo hắn một cái, cảm giác hắn đang lừa con nít: "Cái đó là nùng trang! Cái này là trang điểm nhẹ! Đều là trang điểm cả!"

Lý Kha Phi cạn lời nhìn hắn: "Cậu có che khuyết điểm không? Cậu có kẻ mắt không? Cậu có vẽ lông mày không? Má hồng? Lông mi? Trang điểm nhẹ và nùng trang khác nhau không phải ở các bước, mà là hiệu quả a..."

Lộ Tiểu Phong không tin: "Thật không vậy, anh đừng thấy tôi còn nhỏ rồi gạt tôi."

"Ai lừa cậu làm gì, hôm qua chúng ta quả thật nùng trang, nhưng mà..."

Lộ Tiểu Phong ôm đầu: "Đừng có nhưng mà, tôi chóng mặt quá, dù sao tôi chỉ biết có nhiêu đó, để Tạ Bình Qua chọn đi, là để anh dạy hay tôi dạy?"

Tạ Bình Qua không nghĩ tới đề tài đột nhiên chuyển hướng.

Cậu nhìn Lý Kha Phi một cái, đối phương dường như cũng không nghĩ tới đề tài sẽ phát triển thành dạng này, toàn thân tản ra hơi thở không muốn nồng nặc.

Cậu tức khắc cảm thấy chán ngắt tẻ nhạt, cố tình Lộ Tiểu Phong còn không phát hiện, mắt trông mong nhìn cậu.

Cậu hơi đau đầu thở dài, cậu tới đây để làm công chứ không phải chơi cung tâm kế, tất nhiên sẽ không nóng vội, thế là vươn tay vỗ vỗ vai Lộ Tiểu Phong: "Đương nhiên là cậu dạy, tôi cảm thấy trình độ trang điểm của cậu vậy là được rồi."

Lộ Tiểu Phong nghe được câu này lập tức hưng phấn.

Hắn vui vẻ đắc ý liếc nhìn Lý Kha Phi, người kia vẫn gương mặt giả tạo ngoài cười mà trong không cười, sau khi vào phòng tập luyện, Lộ Tiểu Phong hỏi hắn có muốn cùng giúp Tạ Bình Qua trang điểm không, hắn mỉm cười lắc đầu từ chối, đi vào phòng thu trước.