Chương 9: Canh

Edit: Mật

Beta: Thanh Thanh

*********

Sau khi Hoắc Đình Chu rời khỏi phòng, một mình Thu Lam nằm trên giường một lúc, cảm thấy trong người có thứ gì đó không thoải mái, liền gọi điện cho Thúy Bình, kêu cô chuẩn bị một ít nước ấm.

Đại khái là Thúy Bình muốn hỏi cậu tại sao lại muốn tắm, rõ ràng cậu đã tắm trước khi ra ngoài vào buổi trưa, nhưng Thu Lam không muốn nói thêm, giả vờ nhắm mắt nằm yên cho đến khi Thúy Bình chuẩn bị nước xong rồi đi ra ngoài, cậu chậm rãi bước vào phòng tắm, cởi chiếc sườn xám nhăn nhúm ra, ném vào sọt đựng đồ giặt ở cửa, sau đó đi về phía bồn tắm.

Khi đi ngang qua tấm gương, Thu Lam quay đầu lại nhìn, người bên trong có mái tóc mềm mại rối bù, đôi môi sưng đỏ, nước mắt long lanh trên hàng mi, trên mặt còn có vài vết đỏ bị lưu lại, chỉ có cô gái ngây thơ như Thúy Bình mới không nhận ra.

Dòng nước ấm dần dần phủ lên vai, nhẹ nhàng bao bọc cơ thể đầy những dấu vết mơ hồ, làm dịu đi một chút đau nhức và mệt mỏi.

Thu Lam tựa đầu vào thành bồn tắm, nhìn màn sương trắng phủ đầy bọt nước trên vách tường, nhắm mắt lại cười nhẹ.

Vài giờ trước, còn ở đây muốn tìm cái chết, nhưng vài giờ sau lại tìm ra cách để sống sót.

Hoắc Đình Chu nói nếu đi theo hắn, sau này cậu có thể tiếp tục ca hát và trở thành diễn viên nổi tiếng được yêu thích ở Yến Kinh.

Cậu không biết Hoắc Đình Chu hiện giờ đã là quan lớn quyền thế, ở bên ngoài muốn người như thế nào mà không có, lại muốn cậu, chỉ là chiếc giày rách.

Có lẽ hắn muốn trả thù Hoắc lão gia, người được đồn đại là đã hại chết người vợ đầu tiên của ông ta, hoặc có thể hắn chỉ nghĩ rằng cậu im lặng và có một danh tính có thể che giấu, dễ sử dụng hơn người ngoài.

Thu Lam mở mắt ra, cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, giống như bị hấp hơi nước, đưa tay sờ sờ lại bị ướt sũng một mảng.

Hoắc Đình Chu nói rằng có thể cho cậu thời gian để suy nghĩ về điều đó, nhưng cậu không có sự lựa chọn nào khác.

Từ sau khi Hoắc lão gia nhập viện, Hoắc gia đã không còn bị ông ta khống chế, lấy Hoắc Đình Chu với thân phận cùng địa vị của hiện tại, chỉ cần là cậu muốn làm, không ai có thể ngăn cản cậu.

Có thể coi như phần lớn câu nói đó chỉ là một câu hỏi tùy tiện, Thu Lam sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng nếu mình từ chối, thì Hoắc Đình Chu sẽ chịu buông tha cho mình.

Bên cạnh đó...

Thu Lam chìm vào trong nước với đôi mắt nhắm nghiền, và thở dài ngao ngán.

Cậu đã bẩn như vậy rồi, Hoắc Đình Chu còn nguyện ý muốn cậu, thậm chí còn để cho cậu quay về hát kinh kịch... Có lý do gì mà cậu không đồng ý?

Sau khi tắm xong, không thấy Thúy Bình ở trong phòng, nhưng chiếc giường đã được sửa sang lại, êm ái và sạch sẽ, Thu Lam ngồi bên giường lau tóc khô đến một nửa, cậu muốn hỏi Thúy Bình máy sấy tóc ở đâu, kêu hai tiếng vẫn chưa thấy trả lời, định xuống lầu xem.

Không ngờ, vừa mở cửa Thúy Bình đã bước vào, trên tay còn bưng một khay đồ ăn nóng hổi,

cô đặt xuống và ra hiệu với cậu rằng đó là lệnh của đại thiếu gia, sợ chân cậu không tiện đi lại, nên sai cô bưng lên hầu hạ cho cậu ăn.

Thu Lam nói một lời cảm ơn, nhìn thấy đôi mắt của Thúy Bình mở to, cậu nhận ra rằng người mình nên cảm ơn không phải là cô, đột nhiên cảm thấy hơi nóng, cậu cúi đầu và ngồi xuống trước bàn nhỏ, cầm lấy chén đũa hướng vào miệng mà ăn.

Mấy ngày sau cũng đều như thế.

Hoắc Đình Chu biết rõ cậu không bị bong gân chân, nhưng mỗi bữa ăn đều bảo Thúy Bình bưng vào phòng ngủ, giống như cố ý không cho cậu xuống lầu, đồng thời sai nhà bếp nấu thêm canh, có lợi cho chân khỏi hẳn, trên thực tế, trong đó có rất nhiều bạch chỉ, hồng sâm và nhung hươu, đều là những loại thuốc bổ đắt tiền mà người bình thường không mua được.

Thu Lam làm sao hiểu biết điều này, chỉ cảm thấy sau khi uống thì môi khô khốc, cả đêm luôn trằn trọc không ngủ được, trong người như có lửa đốt.

Cậu mơ hồ nghi ngờ rằng đó là vấn đề của những chén canh đó, nhưng vì không nghĩ ra được lý do nào để Hoắc Đình Chu hại mình nên cậu nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó, chỉ nghĩ rằng mình bị Hoắc lão gia chơi quá trớn, thân thể đều bị chơi hỏng, một phần khổ sở trong lòng, một phần cắn răng chịu đựng du͙© vọиɠ dâng trào.

_____________________________