Phiên ngoại

Hoắc Đình Chu đón sinh nhật thứ ba mươi lăm của mình trong bệnh viện.

Không có người thân, bạn bè, đồng nghiệp cũng không có một bữa tiệc thịnh soạn.

Buổi sáng chỉ có một bát mì Dương Xuân do Thu Lam làm cho hắn, còn buổi tối cậu hát bài "Uyên ương quy" cho hắn nghe.

Hắn đã tổ chức sinh nhật lần thứ 45 của hắn tại Anh.

Thu Lam mang theo một chú chó Samoyed trắng trở lại, tựa vào trong ngực Hoắc Đình Chu, nũng nịu nói: “Em không thể sinh cho anh một đứa con, thay vào đó chúng ta có thể nuôi một chú chó được không?” Hoắc Đình Chu cười hôn cậu, nói hắn nuôi cậu là đủ rồi, còn cần nuôi chó để làm gì?

Khi đó, Thu Lam đã nổi tiếng ở quê nhà, thỉnh thoảng cậu được mời đi biểu diễn ở Mỹ, Nhật Bản và các nơi khác, trả lương khá cao, tuy nhiên đó không phải là thu nhập ổn định. Vì suy cho cùng, nguồn thu nhập chính của gia đình vẫn đến từ việc Hoắc Đình Chu dạy dỗ đám trẻ em trong khu cộng đồng của họ học tiếng Trung, dạy chúng học tiếng Trung và các kỹ năng tự vệ để tự lập trong cuộc sống, còn Thu Lam tiết kiệm mọi thứ kiếm được để dành cho tương lai.

Tất nhiên, những lời đó chỉ là lời nói thoáng qua, nên chú chó Samoyed bé nhỏ cuối cùng vẫn được giữ ở lại và trở thành một phần của gia đình họ.

Phần lớn thời gian đều có Thu Lam chăm sóc, thỉnh thoảng cậu ra ngoài biểu diễn mười ngày nửa tháng không về, bị Hoắc Đình Chu bỏ mặc, ở trong nhà tự ăn uống, chạy nhảy cả ngày, thậm chí vào ban đêm nó dám chui vào chăn, Hoắc Đình Chu tức giận hết mức, suýt chút nữa đã mang thứ phiền phức sang phòng bên cạnh hoặc đưa cho đứa nhỏ đang ngồi xổm ngoài cổng nhìn đang nhìn lén con chó mỗi ngày.

Ai muốn nuôi thì nuôi.

Vào ngày sinh nhật thứ năm mươi lăm của mình, Hoắc Đình Chu bị Thu Lam kéo đến studio để chụp ảnh kỷ niệm, hai người mặc bộ vest đen trắng đứng trong một căn phòng trang trí ấm áp, ôm eo nhau, tựa vào nhau. Cùng nhau nhẹ nhàng và mỉm cười trước ống kính.

Thu Lam không nói vì sao chụp ảnh, Hoắc Đình Chu cũng không hỏi cậu.

Vài ngày sau, studio ảnh gửi những bức ảnh đã được xử lý đóng thành tập, mặt sau bìa cứng có in một dòng chữ thảo bằng tiếng Anh, dịch sang tiếng Trung có nghĩa là "Chúc mừng đám cưới bạc".

Năm nay đánh dấu năm thứ hai mươi lăm kể từ khi họ trao nhẫn cho nhau.

Vào dịp sinh nhật thứ sáu mươi lăm của hắn, chú chó già Samoyed đã xa họ hơn nửa năm. Nhưng chú chó già này rất phong lưu, vào ngày sinh nhật của Hoắc Đình Chu, người hàng xóm mới ở nhà bên cạnh mang theo hai chú chó husky nhỏ có bộ dáng hung dữ đến nói rằng con chó husky của ông đã bị chó Samoyed làm cho mang thai và đã sinh ra các chú chó con. Những chú chó con chạy quanh nhà ngay khi chúng được một tuổi, cả ngôi nhà cũng sắp bị chúng xé nát, họ không thể kiểm soát được nữa nên hỏi hắn có thể nhận hai con về nuôi hay không.

Hoắc Đình Chu nghe đến hai chữ “nhận nuôi” thì đau đầu, vừa định từ chối thì quay người lại bắt gặp ánh mắt Thu Lam đang nhìn mình, hắn không nói được gì nữa đành phải gật đầu đồng ý, mỗi người dắt một con về nhà, bắt đầu một vòng đời nuôi chó mới.