Chương 38

Hoắc Đình Chu liếc hắn một cái: “Ý cậu là quân khu có rất nhiều người, nên tôi không cần tới đúng không?”

“…Ý tôi không phải vậy”

"Đừng nói nhảm nữa." Hoắc Đình Chu mặt không biểu cảm nói: "Nếu cậu thật sự có năng lực, cậu nên tìm ra chúng trong lúc tôi dưỡng thương kìa. Chứ không phải là trì hoãn đến bây giờ?"

Phụ tá cúi đầu không dám nói.

Đương nhiên, theo lời anh ta nói không phải là Hoắc Đình Chu không có cân nhắc, nhưng lúc này nội gián đang ẩn nấp, hắn đã công khai mọi việc, nếu không lộ sơ hở trước, dẫn dắt đối phương để lộ ra thân phận, có lẽ hắn sẽ phải tốn nhiều thời gian và nhân lực hơn để điều tra và theo dõi Lâm Khánh Hồng, khi đó, không những không mang lại kết quả tốt gì mà còn mang đến những rắc rối mới.

Hơn nữa, lần trước hắn đã không tới buổi biểu diễn, nếu lần này lại lỡ hẹn...

Có lẽ sẽ thực sự làm cho tên ngốc đó thất vọng.

Làm sao hắn có thể bỏ cuộc được.

“Tối nay phái hai tên lính đến rạp hát. Một lính canh sẽ mặc thường phục gần rạp hát, người còn lại sẽ phân tán vào trong rạp và bí mật theo dõi. Một khi phát hiện có gì bất thường thì lập tức bắt giữ người đó. Đừng gϊếŧ chúng. Bắt sống và mang về thẩm vấn."

Người phụ tá gật đầu đồng ý.

“Nhân tiện, cho những người đó vé mời đi.” Hoắc Đình Chu cười lạnh: “Chỉ cần nói tôi mời bọn họ, tối nay sẽ để bọn họ đi cùng nhau, kẻo có kẻ định nổ bom tận diệt.”

“…Rõ.” Phụ tá không khỏi rùng mình, chỉ cảm thấy chỉ huy suy nghĩ thật chu toàn: “Tôi lập tức đi làm.”

Bảy giờ tối, việc kiểm vé bắt đầu tại Nhà hát lớn Bình An, mặc dù vở kịch này đã được hát gần 30 lần ở Yến Kinh nhưng vẫn có rất nhiều người đã xem và đến ủng hộ. Vé của Hoắc Đình Chu là do Thu Lam đặc biệt dành riêng cho hắn, ở giữa hàng ghế đầu tiên dưới sân khấu, Hoắc Đình Chu đã nhờ người mua riêng những vé mời đó, cách hắn ba hàng, cũng ngồi ở giữa.

Khoảng nửa tiếng sau, tất cả chỗ ngồi trong hội trường đều chật kín, hầu hết đều thì thầm nói chuyện với nhau.

Chỉ có người xung quanh Hoắc Đình Chu là im lặng, hắn mặc quân phục, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi xuống, chắc chắn là một đại nhân vật nào đó, không ai dám nói chuyện trước mặt hắn, sợ làm hắn mất kiên nhẫn và bị phạt đuổi ra ngoài.

Ánh đèn bên dưới mờ đi một chút, ánh đèn trên sân khấu trở nên sáng hơn.

Một bản nhạc êm dịu vang lên từ phía sau tấm rèm, dẫn một mỹ nhân xinh đẹp trong bộ y phục cung đình màu xanh nước biển bước ra, người nọ hát lên những ca từ du dương từ đôi môi đỏ mọng, vừa mở miệng đã thu hút sự chú ý của mọi người.

“Tháng ba hoa nở như gấm, nhưng nhìn hoa lại thấy buồn. Đời này khó gặp được người, không có cơ hội đoàn tụ”.

Từng lời, từng câu điều buồn và cảm động.

Tay áo mềm mại tung bay trong không trung, vẽ một vòng cung dài, cuối cùng rơi xuống khuôn mặt của mỹ nhân, che đi một nửa mặt với những giọt nước mắt đáng thương trên đó.