Chương 31

Tất nhiên, Dương Thu Duyên không cố tình che giấu sự thật rằng Thu Lam đã được Hoắc lão gia mua làm vợ lẽ trong thư, ông chỉ phóng đại sự lên án về hành vi ỷ thế hϊếp người của Hoắc lão gia và nói thẳng rằng nếu không phải bị trì hoãn thời gian một năm, chỉ sợ Thu Lam đã trưởng thành và phát triển rực rỡ hơn bây giờ. Ý định bênh vực người của ông rõ như ban ngày, dẫn tới mọi người sôi nổi bàn tán đồng tình về việc chàng trai này suýt nữa bị chặt đứt tiền đồ của bản thân, không những thành công hóa giải vụ bê bối về việc Thu Lam bị dèm pha là “Thỏ bán mông” suốt hai năm trước đây, còn đứng về phía cậu - một người dám thách thức cường quyền, dành lấy một cái thanh danh tốt.

Suy cho cùng, trong mắt người thường, chỉ cần Thu Lam không bị Hoắc gia đuổi ra ngoài, đồng nghĩa với việc cậu vẫn đang bị Hoắc gia áp bức - giờ Hoắc lão gia đã chết, nhưng ông ta còn có một đứa con trai là Hoắc Đình Chu. Nên nếu hiện giờ cậu vẫn có thể biểu diễn trên sân khấu, thì chắc chắn cậu đã cố gắng rất nhiều mới có thể có được kết quả như hôm nay.

Chuyện này đã gây náo loạn mấy ngày nay ở Yến Kinh, Thu Lam không để ý nhiều, cậu mang đoàn kịch do Dương tiên sinh để lại đi biểu diễn khắp nơi, mỗi ngày hai lần vào buổi trưa và buổi tối. Tài xế chở cậu về Hoắc gia, cậu đi lên lầu, đi ngang qua căn phòng ngủ trống trải đó, không khỏi liếc nhìn rồi trở về căn phòng nhỏ của cậu xem như không có chuyện gì xảy ra, tắm rửa rồi đi ngủ, nhưng thứ chờ đợi cậu phía trước lại là những cơn ác mộng kỳ quái vào ban đêm.

Cậu không biết Hoắc Đình Chu đã đi đâu.

Kể từ đêm cậu lên sân khấu, hắn liền không có trở về.

Có thể hắn bận việc ở quân khu, hoặc đi công tác chưa về… Và cũng có thể hắn đã có tình yêu mới.

Cậu không dám suy nghĩ nhiều, mỗi ngày có chút thời gian rảnh rỗi đều bắt đầu cảm thấy lo lắng, như có một con dao treo trên đầu, không biết khi nào nó sẽ rơi xuống.

Vì thế cậu chỉ có thể loay hoay tìm việc để làm cho mình bận rộn, ca hát, ghi nhớ lời bài hát, tập kịch, nghĩ cách tập cho vở kịch tiếp theo, nghĩ xem vở kịch tiếp theo nên hát ở đâu, lấp đầy mọi thời gian rảnh rỗi, buộc chính mình phải đem đến trạng thái tốt nhất lên sân khấu, để qua một bên những cảm xúc tồi tệ mà cậu phải chịu đựng một mình vào ban đêm.

Biểu diễn liên tục suốt năm ngày, cuối cùng người trưởng đoàn cũng đến gặp cậu và xin nghỉ phép, anh nói mọi người hơi choáng ngợp và muốn nghỉ ngơi hai ngày trước khi tiếp tục. Hầu hết các đoàn kịch bình thường đều ba ngày một lần lên sân khấu, hiếm có người nào như bọn họ có thể trong năm ngày biểu diễn mười buổi, Thu Lam nghe xong cũng không chút do dự, đồng ý ngay, tự bỏ tiền túi trả cho mỗi người, tất cả mọi người đều đáng được thưởng, nói rằng số tiền đó sẽ không tính vào khoản thanh toán hàng tháng, dùng nó thưởng cho chính bản thân mình.

Ngày hôm sau cậu lại đến rạp thì không có ai ở đó, những người về nhà thì về nhà, những người khác ra ngoài chơi thì cũng đã đi, trông có vẻ hơi vắng vẻ.