Chương 47

Đầu ngón tay lướt lướt điện thoại, Giang Lẫm không suy nghĩ trả lời: "Có. "

Ngày đó cậu đã nói với Đặng Phong rằng cậu đã có người mình thích, bây giờ đối mặt với những lời ngập ngừng của Đặng Phong, cậu cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng. Dù sao đêm nay ánh mắt của Đặng Phong nhiều lần nhìn về phía cậu, rõ ràng đến mức cho dù cậu cúi đầu một mực nhìn điện thoại di động cũng không thể tránh được.

Cậu có thể hiểu được Đặng Phong, bởi vì rất khó để đặt đoạn tình cảm này xuống, nhưng cậu không muốn làm cho Quý Minh Luân cảm thấy không vui. Hơn nữa Quý Minh Luân và Đặng Phong còn là bạn bè cùng nhau mở tiệm, cậu không thể vì lí do riêng của mình mà làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai người họ.

Cân nhắc một lát, Giang Lẫm trịnh trọng nói: "Ở bên cậu ấy, tôi cảm thấy cũng giống như trước đây, không có gì thay đổi. "

"Tôi cần cậu ấy hơn những gì tôi nghĩ, cũng càng không thể rời khỏi cậu ấy."

Khi nói ra những lời xấu hổ này, Giang Lẫm không trốn tránh ánh nhìn chăm chú của Đặng Phong, không do dự mà trả lời.

Lúc trước cậu nói mình đã có người mình thích là ở trong điện thoại, Đặng Phong nhìn không thấy biểu cảm của cậu, lần này ngồi mặt đối mặt, Đặng Phong không nhìn thấy tia do dự nào trong mắt cậu.

Trong câu dòng chữ, bao gồm cả ánh mắt, Giang Lẫm đều làm cho anh hiểu được rằng Quý Minh Luân là một người không thể thay thế.

Bầu không khí dần trở nên nặng nề, Đặng Phong cảm giác được, bỗng nhiên thoải mái cười cười, nói: "Rất tốt, hai người khi ở bên nhau trong rất tự nhiên, có thể là do đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ. "

Giang Lẫm nhìn chằm chằm mụn nước nhỏ trên đầu ngón tay mình, chậm rãi gật đầu, Đặng Phong tiếp tục nói: "Thật ra Minh Luân bình thường không quan tâm ai, nhưng cậu ấy thật sự rất quan tâm cậu, còn rất ân cần với cậu. "

Sau khi nói xong, Đặng Phong cũng không nói gì, sao anh lại khen ngợi Quý Minh Luân trước mặt Giang Lẫm cơ chứ, mặc dù lời anh nói hoàn toàn là sự thật.

Giang Lẫm vẫn không tiếp lời, cũng may lúc này Quý Minh Luân đã đứng trước cửa quán ăn, rất nhanh liền trở về chỗ ngồi.

Nhìn thấy hắn đến, Đặng Phong đứng dậy nói: "Đi thôi, tôi còn phải đi siêu thị mua vài thứ nữa, nếu không đi thì siêu thị sẽ đóng cửa. "

"Vậy cậu đi trước đi." Quý Minh Luân nói, "Tôi đưa cậu ấy về nhà."

Đặng Phong sảng khoái xoay người, trước khi đi còn lại dừng một chút, quay đầu lại nói với hai người: "Trước khi Giang Lẫm đi thì chúng ta tổ chức một bữa tiệc chia tay đi, hôm trước Chúc Chúc còn nói Giang Lẫm đột nhiên nghỉ việc nên hơi đáng tiếc. "

Quý Minh Luân cúi đầu nhìn Giang Lẫm, Giang Lẫm thì đón nhận ánh mắt của Đặng Phong, dịu dàng nói: "Được, vậy khi nào tổ chức thì nói với tôi. "

Đặng Phong cười cười với cậu, lần này thật sự phất tay rời đi.

Quý Minh Luân và Giang Lẫm cũng đi về phía bãi đậu xe, trên đường nhân lúc xung quanh không có đèn, Quý Minh Luân nắm tay Giang Lẫm hỏi: "Vừa rồi Đặng Phong nói gì với cậu vậy? "

Nhìn hàng cây phượng hoàng lắc lư trong gió đêm phía trước, Giang Lẫm tránh được một đóa phượng hoàng đỏ rực sắp rơi xuống người mình: "Cậu ấy hỏi tớ khi tớ ở bên cạnh cậu tớ có cảm thấy hạnh phúc không, còn nói cậu đối xử với tớ tốt hơn với người khác. "

"Hết rồi?" Quý Minh Luân có chút ngạc nhiên.

"Hết rồi." Giang Lẫm khẽ thở dài, sắc mặt không thoải mái, "Thật ra, Đặng Phong nói rất có lý. "

Quý Minh Luân nói: "Cậu ta suy nghĩ thông suốt hơn so với Đặng Di nhiều, tối hôm qua cậu ta đã nghĩ thông rồi, chỉ là cần một chút thời gian. "

Người bên cạnh không nói gì nữa, Quý Minh Luân cũng im lặng, hai người vẫn nắm tay nhau, khi vào xe, Quý Minh Luân khóa cửa xe xong liền tới gần Giang Lẫm, bỗng nhiên hỏi: "Giang Lẫm, bây giờ cậu hạnh phúc không? "

Điều hòa trong xe vẫn chưa bật, mặc dù bây giờ là ban đêm nhưng không khí trong xe rất ngột ngạt. Giang Lẫm bị Quý Minh Luân khóa chặt trên ghế, trán rất nhanh đã có lớp mồ hôi mỏng, nhìn chằm chằm đôi mắt chờ đợi của hắn, cậu cảm thấy người mình càng lúc càng nóng, tim đập cũng nhanh hơn.

Nhận thấy được phản ứng lo lắng của cậu, Quý Minh Luân hôn lên môi cậu, tiếp tục nhìn cậu.

Vừa rồi mới nói thẳng tình cảm của mình với Quý Minh Luân trước mặt người khác, trái tim Giang Lẫm không thể chịu nỗi những cảm giác mà hắn mang lại, nhịp thở của cậu càng ngày càng nhanh, cậu vòng tay qua cổ Quý Minh Luân, lòng bàn tay đè lại gáy khiến người nọ làm cho người nọ áp sát mình, nghiêng đầu hôn lên đôi môi kia.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn Quý Minh Luân, giống như tối hôm qua, có một số lời cậu không thể nói ra được nhưng thông qua ngôn ngữ hình thể Quý Minh Luân có thể hiểu được những gì cậu muốn nói.

Hắn chẳng những rất hạnh phúc, mà còn cảm thấy rất may mắn vì có cơ hội ở bên người mà hắn đã suýt đánh mất, người này tự nguyện ở lại bên cạnh hắn.

Tối hôm đó khi về đến nhà, Giang Lẫm chủ động hơn bao giờ hết.

Cậu ôm Quý Minh Luân, hôn từ trên sô pha hôn vào phòng tắm, dưới dòng nước nóng hoàn toàn tiếp nhận Quý Minh Luân, nghe Quý Minh Luân vừa thở dốc vừa nói một bí mật về cậu.

Thì ra trong khoảng thời gian cậu vừa về nước, Quý Minh Luân đã vừa ở trong bồn tắm này vừa nghĩ đến cậu.

Vách bồn tắm lạnh lẽo dưới lòng bàn tay bỗng nhiên trở nên nóng bỏng lạ thường, nước trong bồn theo sự luân động của hắn mà bắn lên không ngừng, sau đó văng xuống mặt đất. Những lời nói xấu hổ khiến làn da của cậu càng ngày càng đỏ, ý thức ngày càng trở nên mơ hồ, nhưng suy nghĩ vụn vỡ của cậu có thể vẽ nên một bức tranh đẹp.

Những lời mà Quý Minh Luân nói chính là hắn miêu tả lại toàn bộ quá trình hắn nghĩ tới cậu khi ngồi trong bồn tắm.

Khi đó bọn họ còn chưa làm hòa, cậu không thể làm như thế với Quý Minh Luân được, đêm nay thì hoàn toàn khác.

Cho đến khi kiệt sức, cậu được hắn bế lên giường, Giang Lẫm vẫn không chịu buông tay ra, cậu vùi mặt vào cổ Quý Minh Luân, đem nhịp tim và hô hấp nóng bỏng giao cho đối phương, mãi cho đến khi ngủ say.

Chiều hôm sau, Giang Lẫm tỉnh lại phát hiện trong phòng đã kéo rèm kín mít, bên cạnh giường trống rỗng.

Cậu ngủ một giấc rất ngon, thoải mái duỗi eo, lúc ngồi dậy thì lại nhíu mày, đưa tay đến phần eo sau cậu sờ được một miếng dán.

Tối hôm qua bồn tắm trơn trượt, mặc dù có Quý Minh Luân ôm lấy cậu để cậu không ngã, nhưng tư thế như vậy làm cho động tác ngày càng ác liệt. Không biết Quý Minh Luân dán cho cậu từ khi nào, Giang Lẫm khẽ vuốt ve vị trí kia, ngồi một hồi mới đứng lên, mở cửa phòng ngủ chính.

Hiệu quả cách âm trong nhà Quý Minh Luân rất tốt, vừa rồi ở trong phòng ngủ cậu không nghe thấy âm thanh bên ngòi, hiện tại mở cửa ra, cậu mới phát hiện trên sô pha phòng khách có một người đang xem TV.

Người con trai kia mặc áo thun và quần dài, ngồi vắt chéo chân trên sô pha, đang ăn một túi khoai tây chiên. Thấy cậu đi ra người đó liền cười với cậu, lộ ra hàm răng trắng toát, tiếp theo quay đầu về phía phòng bếp nói: "Đàn anh, Giang Lẫm thức rồi. "

Giang Lẫm theo tiếng nói kia nhìn về phía phòng bếp, cửa tủ lạnh bị đóng lại, Quý Minh Luân mặc tạp dề quay đầu lại nhìn cậu, buông đồ trong tay xuống, kéo cậu vào phòng vệ sinh.

Lúc đóng cửa, Giang Lẫm nghe thấy tiếng TV được Thân Nhiên mở nhỏ một chút, Quý Minh Luân đưa tay ra sau lưng cậu, hỏi: "Buổi sáng tớ có dán thuốc dán cho cậu, có thấy đỡ hơn không? "

Mỗi lần người này mở miệng nói chuyện đều là những lời quan tâm cậu, trong lòng Giang Lẫm tràn ngập ấm áp, không khỏi cười nói: "Đỡ hơn nhiều rồi. "

Cầm bàn chải đánh răng điện của cậu lấy kem đánh răng, Quý Minh Luân giải thích: "Thân Nhiên đến tìm tớ mượn tài liệu tiếng Anh, ngồi một lát sẽ đi. "

"Ừm, " Giang Lẫm vừa rồi khi thức dậy có nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần năm giờ, cậu nhận lấy bàn chải đánh răng hỏi, "Cậu không để cậu ấy ở lại ăn cơm sao? "

"Nếu cậu không ngại thì tớ sẽ hỏi xem cậu ấy có ăn không." Quý Minh Luân tay phải chống lên bồn rửa tay, cười tủm tỉm nhìn Giang Lẫm đang đánh răng.

Chờ nhổ bọt trong miệng ra, Giang Lẫm mới trả lời: "Tại sao tớ phải ngại? "

Quý Minh Luân đến gần cậu, thì thầm vào tai cậu: "Tớ tưởng cậu sẽ xấu hổ khi bị người khác nhìn thấy bộ dạng mặc đồ ngủ nằm trên giường của tớ. "

Giang Lẫm liếc Quý Minh Luân một cái, nhìn thấy Quý Minh Luân càng lúc càng không đứng đắn, liền đẩy người ra ngoài.

Lúc Quý Minh Luân đi ra, Thân Nhiên đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, không biết là nhìn thấy gì, sắc mặt trở nên rất khó coi, tay trái dùng sức nắm gối ôm bên cạnh, gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ hiện lên, hình như là sắp nổi giận.

Tính cách Thân Nhiên rất tốt, bình thường rất thích cười, Quý Minh Luân chưa bao giờ thấy cậu ấy tức giận như vậy, liền đi tới hỏi: "Làm sao vậy? "

Thân Nhiên lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên là che màn hình điện thoại di động, sau đó mới nói: "Không có gì."

Cậu ấy phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn hơi chậm một chút, Quý Minh Luân đã thấy rõ thứ gì đó trên màn hình.

Đó là một bức ảnh có một người đàn ông bị một người đàn ông khác hôn trên ghế sofa, khung cảnh hình như là hộp đêm.

Vừa nhìn thấy ảnh chụp, Quý Minh Luân không nghĩ nhiều về nó, nhưng khi bị Thân Nhiên che như vậy, hắn nhớ ra mặc dù người đó bị che nửa mặt nhưng hắn cũng có thể nhận ra rằng đó là Thân Nhiên, còn người kia thì quay lưng lại với ống kính nên không thấy mặt, Quý Minh Luân cũng cảm thấy hắn khá quen mắt, chỉ là nhất thời không nhớ ra.

Nhưng chỉ riêng chuyện Thân Nhiên hôn môi đàn ông cũng đủ để nói rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này, Quý Minh Luân nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc cậu xảy ra gì vậy? "

Cách đây không lâu, chuyện Thân Nhiên chia tay bạn gái hoa khôi đã khiến nhiều người xôn xao, không ít người ở sau lưng cậu ấy bàn tán về việc cậu ấy quen người đồng tính nữ. Lúc ấy Quý Minh Luân đã bí mật an ủi Thân Nhiên, bảo cậu ấy đừng quá đau lòng, nhưng dù sao đó cũng là mối tình đầu của Thân Nhiên lại còn bị ép đội mũ xanh rồi chia tay nếu là người khác cũng rất khó để tiếp nhận được.

Ngày đó Thân Nhiên rất kích động, nhưng chỉ sau một đêm liền tỉnh táo lại. Quý Minh Luân không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, sau đó hắn có hỏi Thân Nhiên nhưng cậu ấy cũng không nói, bây giờ từ từ nhớ lại một chút, tối hôm đó Thân Nhiên có gọi cho hắn, nói sẽ đi một quán bar gay để trải nghiệm cuộc sống.

Lúc ấy hắn ở nhà Giang Lẫm xem phim với Giang Lẫm, bên ngoài vẫn còn bão, tâm trạng của hắn cũng không tốt, cũng chỉ nhắc nhở Thân Nhiên nhớ chú ý nặng nhẹ đừng làm loạn. Bây giờ nhìn thấy ảnh chụp như vậy, có thể là đêm đó đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến Thân Nhiên nhanh chóng thoát khỏi trạng thái thất tình.

Quý Minh Luân không chú ý tới biểu cảm của Thân Nhiên khi hắn đang bận nhớ lại những chuyện cũ, Thân Nhiên nhìn sắc mặt hắn, thấy hình như hắn đã phát hiện ra cái gì đó, không muốn ở lại đây lâu, đứng dậy thúc giục nói: "Đàn anh, anh mau đưa tài liệu cho em đi, em có việc phải đi trước. "

Quý Minh Luân không nhúc nhích, Thân Nhiên cúi đầu mang dép lên đi về phía hắn, khi cúi đầu có lộ ra một dấu đỏ vẫn chưa phai đi ở bên dưới xương quai xanh.

Liên kết với bóng lưng quen mắt ở trong ảnh, Quý Minh Luân lại nhớ tới một chuyện khác, hỏi: "Người còn lại trong ảnh có phải là Triệu Tế Vũ không, tối hôm đó cậu đi gay bar gặp hắn sao? "

Động tác đứng thẳng của Thân Nhiên cứng đờ, điện thoại di động lại bởi vì không nắm chắc mà rơi xuống thảm, phát ra một tiếng trầm đυ.c.

"Đó là ảnh của người khác, đàn anh, anh đừng nói bậy." Thân Nhiên ra vẻ bình tình, khom lưng nhặt điện thoại di động, nhưng cậu ấy không hề nhận rằng mình đang đưa nguyên phần gáy ra cho Quý Minh Luân xem, Thân Nhiên bị Quý Minh Luân phát hiện từ cổ đến vai phải có hai vết hôn, còn có một dấu răng.

Đây là những dấu vết mà Quý Minh Luân hay tạo ra trên người của Giang Lẫm, rất nhanh hắn đã hiểu ra vì sao Triệu Tế Vũ lại mua nước cho Thân Nhiên, cộng với nguyên nhân Thân Nhiên nói không thể thi đấu.

Nhưng nếu Thân Nhiên không muốn thừa nhận, hắn cũng sẽ không tra hỏi đến cùng, chỉ là chờ Thân Nhiên đứng thẳng sau đó nhắc nhở: "Nếu như muốn giấu chuyện với Triệu Tế Vũ, mấy ngày nay ra ngoài nhớ mặc áo cổ lọ, dấu vết trên người cậu quá rõ ràng. "