Chương 11: Sao lại là cô

“Tốt. Cháu rất tốt. Còn về tiểu Lưu, cậu ta làm việc cũng có khả năng, nhưng mà miệng có hơi rộng, cháu hiểu chứ?”

Đi ra khỏi văn phòng, Vệ Uyển cảm giác hưng phấn lơ lửng, không chân thật.

Cô rất muốn điện thoại cho mẹ báo cho bà tin tốt này, nhưng rồi lại cảm thấy không thể mừng quá sớm.

Lỡ như đây chỉ là một lần khảo sát ngầm của trưởng phòng thì sao?

Nói không chừng ông ấy cũng nói những lời như vậy với Tiểu Lưu.

Mãi đến cuối tháng mười hai, kết quả bình xét được công bố, Vệ Uyển được khen thưởng.

Nửa tháng sau, trưởng phòng Từ nghỉ bệnh, đề bạt Vệ Uyển lên làm trưởng phòng tạm thời, cấp trên cũng đã phê duyệt.

Trưởng phòng Từ bàn giao hồ sơ vào trong tay Vệ Uyển, nói với cô rằng Tiểu Lưu sẽ là trợ lý cho cô.

“Phần báo cáo này cấp trên muốn gấp, cháu đưa qua trước đi.”

Vệ Uyển vân dạ, đến khi trưởng phòng Từ đi, cô cầm hồ sơ đã được đóng dấu, ngồi thừ người một lát.

Trang giấy sạch sẽ trong tay còn tản ra mùi mực in giống như là bắt lửa, có chút bỏng tay.

Có lẽ Tạ Ninh đã sớm quên một màn kia rồi đúng không?

Không phải là cô nói muốn xem thái độ của anh như thế nào sao?

Đây đúng là cơ hội tốt nhất.

Nghĩ như vậy, Vệ Uyển hít sâu một hơi rồi đứng dậy, đi lên tầng sáu.

Văn phòng của giám đốc sở là phòng đầu tiên ngay ngã rẽ, cánh cửa phòng to lớn cổ điển màu xanh đậm được mở ra.

Lúc này, trong phòng im ắng, Vệ Uyển gõ cửa rồi mới vào.

Giám đốc Tạ đang ngồi ở bàn làm việc gỗ đen lớn, cúi đầu chăm chú viết gì đó.

Từ góc nhìn của Vệ Uyển, có thể đặc biệt chú ý sống mũi cao thẳng của người đàn ông, sắc bén, cứng rắn tựa như vách đá ở ngọn núi vậy, bên trên là một gọng kính thanh mỏng.

Môi anh rất mỏng, gạt tàn thuốc bên tay trái có một điếu thuốc lá đang hút dở.

“Giám đốc, báo cáo tổng kết thường niên về việc phòng chống và kiểm soát dịch bệnh ở huyện Thuần Hóa mà anh yêu cầu.”

Giọng nói của Vệ Uyển rất nhẹ nhàng, cô còn không biết nên dùng giọng điệu với biên độ nặng nhẹ như thế nào để nói chuyện với lãnh đạo cấp cao.

Tạ Ninh dường như là vì kinh ngạc nên dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó lại cúi đầu xuống: “Sao lại là cô?”

Cho dù giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng nghe vào trong tai Vệ Uyển lại như là một câu chất vấn khiến mặt cô tức thì nóng lên.

Vệ Uyển thầm mắng bản thân mình một câu, không có chút tố chất nào cả, vậy thì đừng làm trưởng phòng tạm thời nữa.

Cô đặt báo cáo lên chỗ trống trên bàn làm việc, nhẹ đẩy về phía trước một chút, thuận tiện cũng giải thích chuyện vị trí trưởng phòng tạm thời của mình.

“Ừ, được.”

Ý nói là cô có thể đi rồi.