Chương 1

“1 tỷ, ngủ với con trai tôi.”

“Chỉ cần cô chứng minh được nó có thể “cứng” với phái nữ, số tiền này sẽ nhân năm .”

Tiết Yên thiếu chút nữa wow lên một tiếng thật lớn.

Trong mắt cô không giấu được vẻ kinh ngạc và vui sướиɠ.

Nào có chuyện tốt như thế này chứ?

Lại còn rơi trúng đầu cô nữa.

5 tỷ, là 5 tỷ đó!

“Điều kiện chỉ có thế thôi đúng không ạ?”

Cô nhướng mày, điềm đạm hỏi lại.

Quý phu nhân gật đầu, đẩy chiếc thẻ ATM về phía cô.

Bà đọc một dãy mật mã, rồi nói:

“Nếu thành công, số tiền còn lại sẽ được chuyển tiếp vào tài khoản cô.”

“Thanh giao!”

Tiết Yên vui vẻ đáp.

Cô cầm thẻ ATM trên tay mà vui như nhặt được vàng.

Chao ôi, cái này còn hơn cả vàng ấy chứ. Mới đó mà thành phú bà rồi, quả nhiên là ông trời có mắt, lúc nào cũng thương cô.

Sau khi nhận được tiền, Tiết Yên cũng nắm rõ thông tin của vị thiếu gia kia.

Hắn hiện tại là tổng giám đốc của công ty XM lớn nhất nhì cả nước về hàng may mặc.

Thân cao mét tám, đẹp trai nhiều tiền ấy vậy mà bị đồn bất lực.

Chậc!

Để xem cô ra tay thế nào nè…

“Quý tổng, tôi là thư ký mới của anh. Thời gian sắp tới mong được chỉ giáo thêm.”

Tiết Yên đẩy gọng kính, mỉm cười đúng tiêu chuẩn nhìn ai kia.

Phải, cô chính là muốn dùng cách này để tiếp cận hắn đó.

Phải vào hang cọp mới bắt được cọp chứ?

Thế nên ngày đầu đi làm cô đã vào hỏi thẳng anh: “Quý tổng, anh thấy váy tôi có đẹp không?”

“… Hơi ngắn, chịu khó nhìn thì cũng được.”

“Anh không thích váy ngắn sao? Vậy… mai tôi đổi phong cách trưởng thành hơn nhé?”

“Thư ký Tiết, cô đến làm việc chứ không phải diễn thời trang. Cô hiểu chứ? Nếu cô còn làm phiền tôi, thì xuống phòng nhân sự nhận tiền lương rồi nghỉ việc đi!”

Giọng nói nghiêm khắc của ai kia vang lên, hoàn toàn không nghe ra được chút cảm xúc nào hết.

Nhìn qua liền đoán được anh đang khó chịu, tức giận.

Nhưng Tiết Yên là ai chứ?

Dù sao cũng nhận tiền mà làm việc, cô đương nhiên sẽ không vì vậy mà chùn bước.

Ánh mắt Tiết Yên thoáng hiện ra một tia buồn bã, nhỏ giọng ủy khuất:

“Nhưng vừa nãy… rõ ràng Quý tổng cũng thích mà…”

“Anh đã dừng lại trên váy ngắn của tôi 3 giây.”

Quý tổng hoài nghi nhân sinh: “…”

Người phụ nữ này từ đâu tới vậy chứ?

Cô đến gây áp lực cho anh đúng không?

Thư ký cái gì, tổ tông thì có ấy!

“Tôi không có nhìn!” Anh phủ nhận.

Người ngay thẳng như anh, hoàn toàn không biết hai từ “chột dạ” là gì.

“Quý tổng, anh không có thì mắc gì hai tai lại đỏ?”

“…”

“Tiết Yên! Cô kiếm chuyện đúng không?”

“Tôi đỏ tai là vì bị cô làm cho tức chết đấy!”

Quý tổng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.

Ánh mắt toé lửa của anh cứ nhìn chòng chọc vào Tiết Yên, đến nỗi khiến cho cô nổi gai óc và sợ hãi.

Cái ánh mắt quỷ dị gì vậy chứ?

Thẹn quá hoá giận cũng không cần hung dữ thế đâu.

Anh không hiểu đạo lý “thương hoa tiếc ngọc” à?

Tiết Yên thở dài lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng.

“Quả nhiên…”

“Quý tổng bất lực, không cương được với phụ nữ…"