Chương 3
Sau cái hôn đó, Thẩm Nhã Hinh bị Mạnh Dục Thành áp tải đi ăn một bữa ăn kiểu Pháp không biết là mùi vị gì, rồi lại anh ép buộc khai ra địa chỉ nhà và do chính bản thân anh đưa cô về.
Nhưng ngày hôm sau thì mọi thứ có vẻ như đều quay về quỹ đạo, Mạnh Dục Thành vẫn mang bộ mặt lạnh lùng cứng ngắt đó, thỉnh thoảng trêu chọc châm biếm cô vài câu, nhưng lại không hề có hành động dư thừa nào với cô cả, cô thật hoài nghi không biết có phải bản thân mắc chứng tưởng tượng hay không.
Có ai lại kỳ lạ như vậy cơ chứ, chẳng lẽ trong cơ thể anh có gắn công tắc gì đó, sẽ tùy theo công tắc tắc hay mở mà có hành động khác nhau?
Mới bắt đầu Thẩm Nhã Hinh còn cảnh giác với từng hành động của anh, nhưng qua vài ngày sau đó thì cô phát hiện mình chỉ toàn tự hao phí sức lực mà thôi, Mạnh Dục Thành chỉ toàn lo chú tâm làm việc, anh chẳng hề có thời gian rảnh để mà chú ý đến cô.
“Đem những hóa đơn này cho phòng Nghiên cứu và Phát triển, cái này đưa cho thư ký Tống, giúp tôi pha một ly trà đặc.” Mạnh Dục Thành ngồi phía sau bàn làm việc vừa đưa chỉ thị cho cô vừa không nhịn được mà ngáp một cái thật dài.
Thẩm Nhã Hinh nhận lấy xấp văn kiện, do dự một hồi rồi nói nhỏ: “Trà đặc uống nhiều quá đâu có tốt cho sức khỏe đâu, nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát không được sao?” Dần dà cô mới biết được cách tiết kiệm thời gian từ giấc ngủ của anh là từ đâu ra, anh quả thật một người cuồng công việc hạng nhất mà, tăng ca như cơm bữa, nhiều khi vì muốn tiết kiệm thời gian thì buổi trưa sẽ kêu đồ ăn ngoài hoặc kêu cô đem cho anh phần ăn nhân viên từ căn tin đến, còn nếu thời gian quá gấp thì sẽ gặm bánh mì cho nhanh, làm việc kiểu này thật không biết sao anh có thể giữ được thể trạng tốt như thế nữa.
Mạnh Dục Thành nhìn cô một cái, cô gái khờ khạo này, tuy là ngày nào cũng cẩn thận từng ly từng tí mà phòng bị anh, lúc nào cũng trên tư thế sẵn sàng ứng phó với sự quấy nhiễu của anh, nhưng vẫn là lo lắng cho sức khỏe của anh cơ đấy.
Không khỏi cảm thấy ấm lòng bởi sự quan tâm của cô, anh buông bút xuống, xoa xoa trán, “Không được, tuần sau là nhà thiết kế sẽ đến Đài Loan, những phương án này vẫn chưa được tốt, phương án mà ngay cả tôi cũng thu hút không được thì khách hàng sao có thể hài lòng chứ?”
“Ờ.” Lời khuyên không có tác dụng, Thẩm Nhã Hinh chỉ đành làm theo yêu cầu của anh, đem tất cả các thứ đưa đến nơi cần đưa rồi quay về phòng làm việc.
Lúc pha trà cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định lấy lá sâm thế cho lá trà, cô chỉ là nể mặt Tổng giám đốc và làm tròn trách nhiệm của một thư ký chứ chẳng phải là quan tâm anh đâu, nếu anh mà ngã bệnh thì Tổng giám đốc sẽ đau lòng đấy, cô được người ta quan tâm giúp đỡ nên dù sao đi nữa thì cũng phải cố sức làm tròn bổn phận của mình mới đúng.
Không ngừng tự kiếm lời giải thích cho bản thân, Thẩm Nhã Hinh quay về phòng làm việc Tổng giám đốc, nhưng sau chiếc bàn làm việc cỡ bự đó lại không có bóng người, kỳ lạ, Mạnh Dục Thành đi đâu rồi thế?
“Tổng giám đốc?” Cô khẽ nâng giọng, nhưng vẫn không thấy ai trả lời, tiêu rồi, không lẽ anh ấy xỉu mất tiêu rồi sao? Trên tivi có nói, hạ đường huyết hoặc làm việc quá sức sẽ có nguy cơ bị té chết đấy.
“Ở đây.” Giấc ngủ của Mạnh Dục Thành vốn không sâu, lúc cô vừa đẩy cửa phòng làm việc ra thì anh đã tỉnh giấc rồi, tuy chỉ chợp mắt có mười mấy phút, nhưng hiệu quả lại rất cao, lần hợp tác này đối với Giai Vận mà nói rất quan trọng, anh dồn hết tất cả vào đấy, tuyệt đối không thể để nó thất bại.
Thẩm Nhã Hinh đứng bên giường đưa cho anh ly trà bằng khoảng cách xa nhất có thể, sau đó chuồn mất dưới ánh mắt trêu đùa của anh.
Đầu tóc của Mạnh Dục Thành bị mền gối làm cho có chút loạn xạ, áo sơ mi bung vài nút, trông rất nguy hiểm, vả lại, vả lại…. Thẩm Nhã Hinh đưa tay ôm lấy khuôn mặt đỏ hừng hực của mình, hình như cô vừa nhìn phải chỗ không nên nhìn mất rồi…. Mạnh Dục Thành cười nhẹ và cầm ly trà lên uống, lúc này mới phát hiện là một mùi thơm đặc biệt của lá sâm, đây chính là sự quan tâm trong thầm lặng của cô chăng, có lẽ anh có thể bắt đầu hành động rồi, khóe môi nở nụ cười nắm chắc phần thắng, anh đặt ly xuống chiếc bàn kế bên.
Sáng sớm hôm sau, tin Tổng giám đốc ngã bệnh phải nghỉ ở nhà làm xáo động cả tầng mười bảy, nên biết rằng lần nghỉ bệnh này là lần đầu tiên từ lúc Mạnh Dục Thành đến Khải Dương đấy, tất cả mọi người đều đang lo lắng không biết Tổng giám đốc bệnh nặng đến mức nào mà lại không thể đến công ty được.
Hôm qua Thẩm Nhã Hinh tận mắt chứng kiến dáng vẻ mệt mỏi của anh, nên cô lại càng lo lắng hơn bất cứ ai, tuy anh từng làm ra những hành động kỳ quái với cô…. nhưng trên tổng thể mà nói, anh ấy là một ông chủ tốt, không phải sao? Nên lúc Tống Kiến Đông kêu cô đưa vài tập văn kiện đến nhà của Mạnh Dục Thành thì cô không hề suy nghĩ mà gật đầu đồng ý.
Nhưng… cái người này có thật là đã ngã bệnh không vậy? Thẩm Nhã Hinh nghi hoặc nhìn người đàn ông vừa mở cửa cho mình, sắc mặt rất tốt, hô hấp bình thường, trên trán cũng không có mồ hôi, có nhìn đi nhìn lại, nhìn sao đi nữa thì cô vẫn cảm thấy anh rất khỏe mà, làm cô còn chạy đi mua cháo dinh dưỡng, trông thật ngốc ngếch mà.
“Tổng giám đốc, văn kiện của anh.” Cô đưa tập hồ sơ cho anh, tô cháo dinh dưỡng trên tay cô cũng bị anh thuận tay lấy mất.
“Đấy là cái gì?”
“Cháo dinh dưỡng á, nghe nói anh ngã bệnh, nên tiện đường mua luôn.”
“Giúp tôi hâm nóng lại đi.” Mạnh Dục Thành nhét lại tô cháo cho cô, “Phòng bếp ở đó.” Thẩm Nhã Hinh bị sự bá đạo của anh làm cho mắt tròn mắt dẹt, cô vốn cũng có ý định hâm nóng cháo cho anh xong mới về, nên cũng ngoan ngoan chạy vào nhà bếp, kiếm cái nồi ra.
Nhưng cô đã đánh giá thấp cái bụng dạ đen tối của Mạnh Dục Thành rồi, cô vừa bật lửa, liện bị anh gọi đi dọn dẹp phòng sách, dọn dẹp phòng sách xong lại đến phòng ngủ…. xoay vòng vòng một hồi, cháo cũng đã hâm nóng xong, cô cũng bị anh sai đến sai lui làm cái này làm cái nọ, cả người ướt nhẹp mồ hôi.
“Tổng giám đốc, văn kiện của anh.” Cô đưa tập hồ sơ cho anh, tô cháo dinh dưỡng trên tay cô cũng bị anh thuận tay lấy mất.
“Đấy là cái gì?”
“Cháo dinh dưỡng á, nghe nói anh ngã bệnh, nên tiện đường mua luôn.”
“Giúp tôi hâm nóng lại đi.” Mạnh Dục Thành nhét lại tô cháo cho cô, “Phòng bếp ở đó.” Thẩm Nhã Hinh bị sự bá đạo của anh làm cho mắt tròn mắt dẹt, cô vốn cũng có ý định hâm nóng cháo cho anh xong mới về, nên cũng ngoan ngoan chạy vào nhà bếp, kiếm cái nồi ra.
Nhưng cô đã đánh giá thấp cái bụng dạ đen tối của Mạnh Dục Thành rồi, cô vừa bật lửa, liện bị anh gọi đi dọn dẹp phòng sách, dọn dẹp phòng sách xong lại đến phòng ngủ…. xoay vòng vòng một hồi, cháo cũng đã hâm nóng xong, cô cũng bị anh sai đến sai lui làm cái này làm cái nọ, cả người ướt nhẹp mồ hôi.
Có lầm không vậy, cứ tiếp tục như vậy, thì ngày mài người cần xin nghỉ bệnh sẽ là cô đấy, lý do là lao lực quá sức!
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi lại đôi chút chính là lúc Mạnh Dục Thành đang ăn cháo thì anh chỉ về hướng phòng tắm nói: “Cho phép em mượn phòng tắm đó.”
“Tôi là vì giúp anh dọn dẹp mới mệt đến vậy đó!”
“Không cần sao?” Mạnh Dục Thành nhướn nhướn mi.
“Cần chứ!” Cô tức giận phừng phừng chạy đi tắm rửa, bỗng nhiên cô chợt nhớ ra mình không có quần áo khác để thây, nhìn khắp phòng tắm chỉ thấy có chiếc áo sơ mi đang treo trên móc của anh. Cô do dự một hồi, vẫn là không muốn mặt lại cái váy toàn mồ hôi đó, nên chỉ đành lấy cái áo của Mạnh Dục Thành mặc vào, cũng may anh rất cao, nên cái áo của anh đủ để che hết cái đùi của cô rồi, nên cô không sợ mình bị ‘lộ hàng’.
Mạnh Dục Thành vừa ăn xong cháo, ngẩng đầu lên thì thấy cô bước ra với vẻ khép nép, đó là cách ăn mặc cổ quái gì thế? Anh không nhịn được khẽ cười, nhưng cảm giác muốn cười trêu ghẹo cô lại bị cảm giác run động trong lòng thay thế, cô mặc chiếc áo sơ mi của anh, to to rộng rộng, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, cặp đùi trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, mang theo vẻ kí©ɧ ŧìиɧ chết người.
Nói không với cơ hội tốt đẹp như thế không phải là tính cách của anh, Mạnh Dục Thành đứng dậy đi về phía cô, Thẩm Nhã Hinh vẫn ngây ngô đứng đó, cặp mắt hạnh trong trẻo nhìn anh chằm chằm, cô khẽ rụt người, Mạnh Dục Thành nghĩ thằm, có lẽ cô đã nhận ra du͙© vọиɠ đang trào dâng trong con người anh rồi.
“Sợ cái gì?” Mạnh Dục Thành cười khẽ, đưa tay nâng cằm cô lên.
“Sợ, sợ cái gì?” Thẩm Nhã Hinh muốn gạt tay anh ra, nhưng tay cô lại bị anh bắt lấy, rồi thuận thế hôn lên những ngón tay nhỏ nhắn.
“Anh không phải đang bệnh sao?” Sao tim cô đập nhanh quá, anh hôn lên từng ngón tay cô, cô có khờ cỡ nào thì cũng đoán ra được anh muốn làm gì rồi!
“Đã khỏe rồi.” Đây là lời nói thật, anh chỉ là có chút mệt mỏi quá độ, ngủ một giấc thật sâu là có thể khỏe lại.
“Tại sao… Tại sao bỗng nhiên làm vậy?” Thẩm Nhã Hinh không dám hỏi, nhưng lại muốn biết.
“Có người đàn ông nào thấy người phụ nữ mình thích ăn mặc kiểu này mà nhịn được chứ?” Mạnh Dục Thành cho cô một đáp án khiến người ta hộc máu, rồi bế ngang cô lên một cách dễ dàng, đi xuyên qua phòng khách đến cửa phòng ngủ.
“Sao tôi biết chứ?” Cô chỉ biết bản thân không thể từ chối anh, anh đây là đang nói với cô, anh thích cô sao?
Thẩm Nhã Hinh bỗng nhiên cảm thấy uất ức, nhưng lại bị cảm giác mừng rỡ chiếm lấy.
“Chẳng lẽ em không thích anh sao?” Câu hỏi của Mạnh Dục Thành và cái hôn nhẹ cùng rơi lên trán cô.
Cô còn có thể nói gì chứ? Cô không lên tiếng mà chỉ khẽ “Ừ” một cái thật nhỏ, sau đó liền vùi nguyên cái đầu vô ngực anh, cô quả thật là… không dám nhìn mặt anh nữa.
“Nhã Hinh, bảo bối của anh.” Mạnh Dục Thành nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó liền phủ lên trên người cô, du͙© vọиɠ của anh vì chờ đợi mà sưng đến nỗi cảm thấy đau nhức, còn thân thể cô lại khẽ run vì lo sợ.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em đâu.” Thương xót cho sự lo lắng của cô, Mạnh Dục Thành biết có lẽ đây là lần đầu của cô, “Đừng sợ, hãy đem bản thân em giao cho anh.” Thẩm Nhã Hinh nhắm chặt mắt, gật đầu một cách cứng ngắt, cảm giác được anh đang vuốt ve cổ mình, ngón tay anh thật nóng, hoàn toàn khác với cảm giác lạnh lẽo vào lần tiếp xúc đầu tiên, cô bị nhiệt độ của anh dọa phải, đang lúc muốn hô lên thì miệng đã bị anh lấp lấy.
Cô bị hôn đến đất trời xoay chuyển, nhưng dần dần cũng kiếm được cảm giác, đối với anh mà nói, cái hôn lần trước chỉ là cái hôn chào hỏi mà thôi.
Mạnh Dục Thành vẫn ôn nhu nhưng lại bá đạo, chiếc lưỡi linh hoạt khẽ cậy hàm răng trơn bóng của cô, kêu gọi cô cùng nghênh hợp, Thẩm Nhã Hinh khẽ mở miệng, lưỡi của anh liền xông vào, cuối lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, trêu đùa cô, dù cho cô có hoảng hốt mà né tránh thì anh cũng vẫn không nhân nhượng mà tha cho cô.
“Ưm…” Cô sắp thở không nổi nữa rồi, đầu lưỡi anh lướt qua răng cô, thậm chí là nơi sâu trong cổ họng cũng không buông tha, cám dỗ đầu lưỡi mềm mại của cô, thăm dò nơi mẫn cảm nhất trong khoang miệng cô.
Cảm nhận được cô hít thở khó khăn, Mạnh Dục Thành không nhịn được cười khẽ và tạm thời buông tha cái miệng nhỏ nhắn của cô, vỗ vỗ mặt cô, “Hít thở, thật ngốc nghếch”
Khuôn mặt Thẩm Nhã Hinh đỏ lựng, một nửa là vì lửa tình vừa bị anh đốt lên, một nửa là vì thiếu oxi, cô khẽ há miệng ra mà hít thở, đôi mắt hạnh mông lung nhìn anh chằm chằm, cảm giác kỳ lạ trong cơ thể khiến cô khẽ động đậy thân mình,
Thật là… vì muốn cho cô có được lần đầu tiên tốt đẹp, anh đã cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi, thế mà cô còn lộ ra bộ dáng dễ thương như vậy, khiến Mạnh Dục Thành phải cười khổ mà nhịn lấy du͙© vọиɠ đang sắp bùng nổ của mình. Cảm nhận được cô hít thở khó khăn, Mạnh Dục Thành không nhịn được cười khẽ và tạm thời buông tha cái miệng nhỏ nhắn của cô, vỗ vỗ mặt cô, “Hít thở, thật ngốc nghếch”
Khuôn mặt Thẩm Nhã Hinh đỏ lựng, một nửa là vì lửa tình vừa bị anh đốt lên, một nửa là vì thiếu oxi, cô khẽ há miệng ra mà hít thở, đôi mắt hạnh mông lung nhìn anh chằm chằm, cảm giác kỳ lạ trong cơ thể khiến cô khẽ động đậy thân mình,
Thật là… vì muốn cho cô có được lần đầu tiên tốt đẹp, anh đã cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi, thế mà cô còn lộ ra bộ dáng dễ thương như vậy, khiến Mạnh Dục Thành phải cười khổ mà nhịn lấy du͙© vọиɠ đang sắp bùng nổ của mình.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô bị anh hôn đến hơi sưng đỏ lên, còn hơi long lanh ánh nước nữa, anh hôn nhẹ lên môi cô, bàn tay to phủ lên nơi gò cao của cô, cách một lớp áo mà xoa nắn.
“Đừng…” Thẩm Nhã Hinh muốn phản kháng nhưng lại bị cái hôn của anh làm cho mê hoặc, đợi đến lúc anh buông cô ra lần nữa, thì áo sơ mi đã rời khỏi người cô từ đời nào rồi, trên người anh cũng chỉ còn mỗi chiếc quần dài mà thôi.
Biết rằng không có khả năng ngăn cản được hành động của Mạnh Dục Thành, Thẩm Nhã Hinh chỉ đành lấy tay che hai mắt lại, không nhìn thì sẽ không mắc cỡ nữa rồi chứ, thân thể chưa bao giờ bị người ta thấy hết sẽ là như thế nào trong mắt anh đây, cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Hành động trẻ con của cô khiến anh khẽ cười, Mạnh Dục Thành rất hiểu tâm lý con người, nếu không có sự hỗ trợ của thị giác, chỉ dùng thân thể để cảm nhận thì thân thể sẽ nhạy cảm hơn bình thường gấp nhiều lần, anh cố ý sáp lại gần cổ cô, dùng hơi thở nóng rực của mình phà vào làn da non mịn của cô.
Quả nhiên, Thẩm Nhã Hinh khẽ rùng mình rên lên: “Á….”. Cô bị tiếng kêu yêu kiều của bản thân dọa phải, sau đó lập tức cắn chặt môi dưới, cô sợ mình lại phát ra cái tiếng rên kỳ lạ đó nữa.
Tiếc rằng Mạnh Dục Thành đâu dễ gì cho cô được như ý, bàn tay to lớn nóng hổi phủ lên ngực cô, tà ác dùng đầu ngón tay trêu chọc đỉnh núi của cô, ngực của cô thật đẹp, đầy đặn, mịn màng như ngọc, còn phảng phất một mùi vị của riêng cô nữa.
Thẩm Nhã Hinh không kìm chế được bật ra tiếng thở dốc liên tục, cô hoàn toàn không thể đoán được hành động tiếp theo của anh là gì, chỉ có thể cảm nhận được ngón tay thô ráp đang kẹp chặt lấy đỉnh nhọn của cô mà trêu đùa.
“Đừng.” Cô không nhịn được mở to mắt ra thì gặp ngay ánh mắt sâu thẳm của anh.
Anh vẫn đang nhẫn nhịn, rõ ràng hành động của anh đã không kiêng nể gì rồi, thế mà cô vẫn cảm nhận được anh đang kiềm chế bản thân, anh sẽ dùng du͙© vọиɠ của anh đốt cháy cô, còn cô sẽ không có đường mà chạy trốn, sự lĩnh ngộ này khiến cô khẽ co rụt người lại, cô không biết mình sẽ bị anh dẫn đến nơi nào mất.
“Em sẽ thích đấy.” Mạnh Dục Thành hiểu được sự run sợ của cô, anh hôn lên cổ cô, để lại một đóa hoa đỏ thắm trên làn da mềm mại như trẻ con của cô, sau đó ngậm lấy đỉnh nhọn của cô dưới giọng rên khe khẽ của cô, không cho cô có cơ hội chạy thoát, anh dùng môi lưỡi của mình yêu thương đỉnh núi của cô, liếʍ láp, kéo qua kéo lại, thậm chí còn khẽ cắn nhẹ nó.
“Thật tuyệt quá mà.” Anh khẽ tán thưởng và nhìn nụ hoa mền mại dần dần trở nên đứng thẳng lên thành hạt trân trâu màu hồng phấn tuyệt đẹp.
Thẩm Nhã Hinh mắc cỡ muốn chết, cô không phải không biết gì hết về tìиɧ ɖu͙©, nhưng chô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như thế cho người khác thưởng thức, rất muốn anh dừng lại đừng làm nữa, nhưng cảm giác lạ lẫm cứ dâng trào trong cơ thể cô, khiến cô không kềm được bản thân mà ngâm nga ra những tiếng rên ngọt ngào lọt vào tai anh.
Mạnh Dục Thành say mê nhìn cô, cô nhất định không biết dáng vẻ động tình của mình dễ thương cỡ nào đâu, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, bàn tay to thuận theo làn da mềm mại ở eo trượt xuống phía dưới, vuốt ve cái mông đầy đặn, rồi lại lướt qua chiếc bụng dưới bằng phẳng, đi xuống nơi giữa hai chân cô.
Cảm giác nơi đầu ngón tay khiến khóe mắt Mạnh Dục Thành khẽ lóe, “Ướt rồi sao.” Anh cố ý đưa ngón tay toàn mật dịch đến trước mắt cô.
“Nào, nào có chứ!” Cô cứng miệng phản bác, rồi lại ngâm thành tiếng dưới hành động khác của ngón tay anh: “A….” Ngón tay thon dài trêu đùa cánh hoa ẩm ướt của cô, tìm kiếm nơi nhạy cảm nhất của cô, tầm mắt anh khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không bỏ sót một vẻ mặt nào của cô cả.
Thẩm Nhã Hinh không nhịn được muốn khép chặt chân lại, nhưng đôi chân thon dài trắng nõn lại bị anh dùng sức tách ra để anh dễ ‘làm việc’ hơn.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến Thẩm Nhã Hinh ngâm ra tiếng, loại cảm giác chưa từng có này khiến cô cảm thấy hơi sợ, cô không thể không bám vào Mạnh Dục Thành, nức nở cầu xin sự thương tiếc của anh.
“Đừng mà… xin anh đó….” Cô không biết nên kêu anh dừng lại hay cho cô nhiều hơn, ngón tay của anh vẫn cứ ngoan cố không ngừng trêu chọc hạt trân châu nhỏ của cô, khơi dậy du͙© vọиɠ của cô.
“Đừng sợ, bảo bối, anh ở đây.” Mạnh Dục Thành dỗ dành cô, đem cho cô những cảm giác tê dại rung động lòng người, cướp đi toàn bộ năng lực suy nghĩ của cô.
Du͙© vọиɠ càng lúc càng dâng trào, như những giọt nước không ngừng trào vào bụng dưới, không thể giải thoát được du͙© vọиɠ, cô chỉ có thể không ngừng vặn vẹo, không ngừng run rẩy dưới thân anh, khát vọng anh cho cô nhiều hơn.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến Thẩm Nhã Hinh ngâm ra tiếng, loại cảm giác chưa từng có này khiến cô cảm thấy hơi sợ, cô không thể không bám vào Mạnh Dục Thành, nức nở cầu xin sự thương tiếc của anh.
“Đừng mà… xin anh đó….” Cô không biết nên kêu anh dừng lại hay cho cô nhiều hơn, ngón tay của anh vẫn cứ ngoan cố không ngừng trêu chọc hạt trân châu nhỏ của cô, khơi dậy du͙© vọиɠ của cô.
“Đừng sợ, bảo bối, anh ở đây.” Mạnh Dục Thành dỗ dành cô, đem cho cô những cảm giác tê dại rung động lòng người, cướp đi toàn bộ năng lực suy nghĩ của cô.
Du͙© vọиɠ càng lúc càng dâng trào, như những giọt nước không ngừng trào vào bụng dưới, không thể giải thoát được du͙© vọиɠ, cô chỉ có thể không ngừng vặn vẹo, không ngừng run rẩy dưới thân anh, khát vọng anh cho cô nhiều hơn.
“Thật khó chịu…” Nước mắt ủi khuất tuông rơi, ngón tay anh lúc nào cũng canh ngay lúc cô sắp lêи đỉиɦ mà rời khỏi, khiến cho cô có cảm giác như bị treo giữa không trung, không lên xuống, khó chịu đến nỗi muốn khóc thành tiếng, Thẩm Nhã Hinh không hiểu anh muốn làm gì, nhịn hết lần đến lần khác, cuối cùng cô chỉ có thế bám chặt cánh tay anh, khó chịu cầu xin anh.
Thân thể Mạnh Dục Thành bỗng nhiên căng thẳng, cô chưa từng lộ ra vẻ mặt yêu kiều phong tình như thế, đây là cô gái mà anh độc chiếm, cô chỉ thuộc về mình anh, chỉ của riêng anh.
“Bảo bối của anh…” Anh hận không thể xông vào bên trong cô ngay lập tức để mà hưởng thụ cảm giác mềm mại của cô, nhưng đây là đêm đầu tiên của cô, anh không thể lỗ mãng như thế.
Ngón tay anh nhẹ nhàng tách cách hoa của cô ra, ngón tay giữ khẽ nhấn vào hoa huy*t đang đóng cửa kín mít, ngón tay cái thì vẫn tiếp tục trêu đùa hạt đậu nhạy cảm của cô, cô thật nhỏ, huyệt đạo kít khao bao chặt ngón tay của anh, anh khẽ đưa tay ra vào qua lại, giúp cô thích ứng dần.
“Đừng…” Nơi tư mật bỗng nhiên truyền đến cảm giác kỳ lạ khiến Thẩm Nhã Hinh cứng người, ngón tay thô to cứ từng chút từng chút một tiến vào, tuy là không đau, nhưng cảm giác rất kỳ quái.
Mạnh Dục Thành tạm dừng lại hành động của ngón giữa, khẽ vuốt ve viên trân châu nhỏ của cô, đợi đến khi Thẩm Nhã Hinh lại lần nữa rơi vào bể tìиɧ ɖu͙©, lắc mông nghênh hợp anh, anh mới lại lần nữa thử tiến vào.
Cảm giác căng trướng quá lạ lẫm, cô theo bản năng thít chặt, đổi lại lời an ủi thở không ra hơi của Mạnh Dục Thành: “Ngoan, đừng nhúc nhích tùm lum, anh không muốn làm em đau.” Thẩm Nhã Hinh mở to mắt nhìn anh, trên trán anh toàn mồ hôi hột do nhẫn nhịn mà ra, anh đang nhẫn nại chờ đợi sự sẵn sàng của cô, người đàn ông này nhân lúc cô đang mơ màng mà chiếm lấy trái tim cô một cách báo đạo, lại ngang ngược mà đoạt lấy cô, nhưng lại vào thời khắc quan trọng nhất để ý để cảm thụ của cô, không tùy ý mà giải tỏa du͙© vọиɠ của bản thân, cô cảm thấy thật ngọt ngào.
Cô xấu hổ ôm chặt lấy cổ anh, đem khuôn mặt nóng hổi dán vào lỗ tai anh, khẽ nói: “Anh… anh nhẹ chút là được.” Còn việc anh có hiểu được ý của cô hay không thì có đánh chết cô cũng không có can đảm để mà giải thích đâu.
Mạnh Dục Thành kinh ngạc bởi sự e dè nhưng lại xen chút can đảm của cô, anh hài lòng cười khẽ, anh sao có thể nỡ làm cho cô đau chứ, anh xấu xa nói bên tai cô: “Em mở rộng chân ra một chút anh sẽ dễ vào hơn đó.” Thẩm Nhã Hinh khẽ run người, đôi chân đang mở rộng bỗng không tự chủ mà khép chặt lại, động tác này khiến khuôn mặt vốn đã đỏ như trái gấc của cô lại càng đỏ thêm, tư thế xấu hổ này lại càng khiến du͙© vọиɠ của Mạnh Dục Thành thư muốn bùng phát.
Nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô, anh không nhịn được dùng sức hôn mạnh lên chiếc môi anh đào của cô, dùng ngón tay tách cách hoa của cô ra, rồi lại dùng một ngón khác xoa thật mạnh lên hạt trân châu nhạy cảm đó.
“A…” Cảm giác treo giữa không trung bỗng chốc biến mất, Thẩm Nhã Hinh cảm thấy bản thân như đang rơi tự do xuống vực sâu vậy, kɧoáı ©ảʍ xông vào mọi nơi trên cơ thể cô khiến cô không chịu nổi nữa, mở to miệng cắn lên vai anh, cả người không chịu kiểm soát của cô nữa, co rút mãnh liệt.
“Hừm.” Mạnh Dục Thành hừ lạnh một tiếng, cô cắn không nhẹ tí nào, nhưng cũng nói rõ được kɧoáı ©ảʍ mà cô đã nhận được, anh không những không tránh ra, mà ngược lại còn dùng sức hơn, tàn nhẫn hơn mà chà đạp hạt trân châu đó, đem đến nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn cho thân thể yêu kiều đang run rẩy dưới thân, “Bảo bối, hãy kêu ra ngoài đi, để anh nghe tiếng ngâm của em.” Anh dụ dỗ cô, anh say mê bởi tiếng ngâm yêu kiều của cô mất rồi.
Thẩm Nhã Hinh lắc đầu, cả người bám chặt anh, đỉnh nhọn cưng cứng trên ngực cô lướt qua ngực anh.
Nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của cô, Mạnh Dục Thành biết cô sắp nhận được cao trào đầu tiên trong đời, anh cười tà ác, co ngón tay lên búng một cái thật mạnh lên hạt trân châu của cô.
“A….” Kɧoáı ©ảʍ từ bụng dưới như bùng nổ ra khắp nơi, như những tràn pháo bông mãnh liệt vậy, đi đến mọi ngõ ngách của thân thể.