- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thư Ký Diệp Lại Nói Xấu Tôi
- Chương 1
Thư Ký Diệp Lại Nói Xấu Tôi
Chương 1
Dòng nước trong suốt đều đặn chảy xuống từ máy lọc nước, xuyên qua lưới lọc, tách rời từng hạt bột cà phê, khuếch tán mùi thơm nồng nặc.
Diệp Thu Đồng vừa trầm mặc pha cà phê, vừa kiểm tra ghi chú trong điện thoại.
Sau khi xác nhận không có sai sót, cậu lấy lưới lọc ra, đổ thêm sữa bò, cuối cùng rắc thêm một chút tinh túy, bột quế.
Pha cà phê xong, cậu cầm ly trên tay, sống lưng thẳng tắp, đi về phía văn phòng giám đốc.
Trong phòng, có hai người đàn ông đang vui vẻ trò chuyện, trong đó một người đã lộ ra chút dáng vẻ trung niên phát tướng, dáng vẻ hòa ái dễ gần, là vị khách ngày hôm nay, sếp tổng của công ty đối tác, họ Hoàng, trực tiếp đến công ty nói chuyện.
Một người đàn ông trẻ tuổi khác ngồi tựa vào ghế salon, trên khuôn mặt điển trai mang theo ý cười, chăm chú nhìn đối tác ở phía đối diện, thỉnh thoảng phát biểu mấy câu, lịch sự nhưng vẫn khí định thần nhàn.
Vị này chính là Tần Dịch, thủ trưởng của Diệp Thu Đồng, boss lớn kiêm tổng giám đốc điều hành của công ty Khoa học Kỹ thuật Thời Duệ.
Một tháng trước, Diệp Thu Đồng mới được điều đến bên người tổng tài từ Bộ phận Quản lý hành chính, trở thành thư ký tổng giám đốc, có được bàn làm việc riêng trước phòng của ông chủ, chuyên môn sắp xếp mọi việc thường ngày của Tần Dịch ở công ty.
Công việc có biến hóa lớn, một tháng qua Diệp Thu Đồng vô cùng cẩn thận, thư ký tiền nhiệm truyền thụ hết cho cậu năm năm kinh nghiệm tích cóp, không giữ lại chút nào, Diệp Thu Đồng sắp xếp mọi việc trong ghi chú điện thoại, đọc thuộc lòng, chỉ cầu không sai sót trong công tác, không phụ một lần thăng chức tăng lương.
Diệp Thu Đồng bưng cà phê tới trước mặt hai người, khom lưng nhẹ nhàng đặt lên khay trà, đúng lúc lên tiếng: “Giám đốc Hoàng, mời dùng.”
Nói xong, cậu định lùi ra sau vài bước, rời sân.
Hoàng tổng lại không đưa tay ra lấy cà phê, trong đầu Diệp Thu Đồng lóe lên nghi hoặc.
Giám đốc Hoàng tuy lớn tuổi, nhưng thích cà phê chứ không thích trà, trong cà phê phải thêm bột quế, rõ ràng có ghi chú lại, không thể sai.
Tần Dịch quét mắt nhìn Diệp Thu Đồng, cười làm lành: “Thư ký này của tôi mới được chuyển tới, tuổi trẻ không có kinh nghiệm, cần rèn luyện thêm.”
Hoàn tổng cười ha ha: “Người trẻ tuổi, từ từ thôi.”
Tần Dịch xoay về phía Diệp Thu Đồng, cười nói: “Cậu quên rồi sao? Lần trước giám đốc Hoàng đã nói, đừng thêm quế nữa, xem trí nhớ của cậu.”
Diệp Thu Đồng bưng cà phê lên, luôn miệng xin lỗi giám đốc Hoàng: “Xin lỗi Hoàng tổng, là lỗi của tôi, tôi đi pha ly mới.”
Cậu lui ra nhanh chóng vững vàng, mặt không đổi sắc pha ly cà phê mới.
Cũng không phải cậu nhớ nhầm, những gì thư ký Nhâm bàn giao lại cũng không phải không có lỗ hổng, chuyện giữa chừng giám đốc Hoàng thay đổi thói quen, cậu không biết.
Cậu lại không thể giải thích, chỉ có thể nhận, do chính mình sơ ý.
Cà phê mới pha xong, lần này giám đốc Hoàng híp mắt uống một hớp, tán dương: “Ngon lắm.” Ông nhìn Diệp Thu Đồng, nói với Tần Dịch: “Vừa rồi tôi còn đang nghĩ sao cậu lại tìm được một thư ký nam, bây giờ nhìn lại, không nói những cái khác, ngoại hình rất sáng.”
Đối với chuyện không cần biết cậu làm được cái gì, người khác chỉ nhìn ngoại hình của cậu trước, Diệp Thu Đồng cũng đã quen, cậu rũ mắt cười, khiêm tốn mà kiên cường.
Tần Dịch nói: “Ngài thấy được là được, bên cảng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Diệp Thu Đồng thấy đây rõ ràng muốn bắt đầu vào việc chính, nên cậu rời khỏi văn phòng.
*
Hoàng tổng thương lượng xong với Tần Dịch thì rời đi.
Diệp Thu Đồng tiễn giám đốc Hoàng xong quay lại, Tần Dịch không có ở trong phòng làm việc, mà dựa vào cửa ở trước bàn thư ký, nhướng mắt lên nhìn Diệp Thu Đồng.
Với đối tác thương mại Tần Dịch luôn cười như đóa hoa, thực tế lại hay bày ra gương mặt thối.
Diệp Thu Đồng đi đến trước mặt Tần Dịch: “Tần tổng.”
Tần Dịch nói: “Cậu là ông lão bảy, tám mươi tuổi à?”
Diệp Thu Đồng sững sờ.
Tần Dịch nói tiếp: “Trí nhớ còn kèm hơn tôi, tí tuổi đã lẫn?”
Diệp Thu Đồng cúi đầu, dịu ngoan nói: “Xin lỗi.”
Thư ký chính là như vậy, sếp nói gì cũng đúng, nồi nào cũng phải cõng.
Tần Dịch nhìn đỉnh đầu Diệp Thu Đồng, mặt không đổi sắc, giao việc: “Vừa nãy giám đốc Hoàng nói Cục Xuất nhập cảnh có chính sách mới với nguyên liệu khoáng thạch, cậu gọi cho Hứa Mục, triệu tập chuyên gia nghiên cứu, buổi tối mời họ ăn bữa cơm.”
Tần Dịch cúi đầu nhìn đồng hồ, nói bổ sung: “Tôi chỉ ra trận mười phút.”
Diệp Thu Đồng lập tức nói: “Dạ, Tần tổng.”
Tần Dịch ngẩng đầu lên, không vui nói: “Không ăn no sao? Uể oải vậy?”
Diệp Thu Đồng lập tức khuếch đại âm lượng, lớn tiếng trả lời: “Tôi lập tức đi sắp xếp, Tần tổng.”
Tần Dịch nhíu mày, lùi xa Diệp Thu Đồng, nói: “Giọng lớn như vậy, muốn tôi điếc hả?”
Diệp Thu Đồng: “…”
Tần Dịch quay người về phòng làm việc, đang đi thì dường như cảm nhận được gì đó, đột nhiên quay lại nhìn Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng đoan chính đứng phía sau, một mặt cung kính, không chê vào đâu được.
Tần Dịch híp mắt, đánh giá Diệp Thu Hồng từ trên xuống dưới, một lúc sau mới quay người đi vào văn phòng.
Diệp Thu Đồng chờ tổng tài đi rồi, quay lại chỗ ngồi, dùng điện thoại nội bộ gọi cho trợ lý.
Hứa Mục là trợ lý đặc biệt của giám đốc, trợ giúp Tần Dịch xử lý thương vụ.
Diệp Thu đồng báo tin cho Hứa Mục đang công tác ở ngoài, rồi lại đặt bàn, đặt bàn xong lại sắp xếp lịch trình của tổng giám đốc.
Tổng tài trăm công nghìn việc, dù chỉ xuất hiện mười phút, cũng dẫn đến biến hóa cả lịch trình, phải thông báo với các đơn vị liên quan sớm nhất có thể.
Diệp Thu Đồng xử lý xong những việc này thì đã đến giờ nghỉ trưa, cậu thở dài, gọi điện thoại cho bạn trai Tạ Phi Triết.
“Xin lỗi Phi Triết, tối nay em không qua được, có việc đột xuất.”
Diệp Thu Đồng vô cùng áy náy, tối nay đã hẹn trước với Tạ Phi Triết, hai người gặp nhau ở nhà, tình hình này là không đi được rồi.
Cậu cũng không chắc tối nay Tần Dịch có đưa mình theo không, làm thư ký, có lúc chỉ ở lại công ty trông nhà, có lúc phải đi theo.
Vừa nãy lúc Tần Dịch sắp xếp công việc không nhắc đến cậu, nhưng lỡ như tối nay Tần Dịch cần người thì lại rắc rối.
Đầu bên kia truyền đến tiếng thở dài, Tạ Phi Triết nói: “Em đó, còn bận hơn anh.”
Tạ Phi Triết làm giảng viên ở một trường đại học trong thành phố, trước đó cùng Công ty Kỹ thuật Thời Duệ hợp tác nghiên cứu sinh học, từ đó Diệp Thu Đồng biết y, thường xuyên qua lại, thành người yêu.
Đến nay bọn họ hẹn hò mới được ba tháng, đang trong thời gian yêu thương nồng nhiệt, Diệp Thu Đồng chuyển công tác, bận hơn nhiều so với trước đây, đúng dịp này Tạ Phi Triết lại chuyển khỏi trường, thuê phòng bên ngoài, cần mua một số nội thất mới.
Diệp Thu Đồng cảm thấy Tạ phi Triết Dọn nhà là vì mình, cảm động vô cùng, chủ động đứng ra sắp xếp giúp y.
Hôm nay vốn hẹn cùng nhau đi mua đồ dùng, cuối cùng lại để Tạ Phi Triết leo cây.
Diệp Thu Đồng xin lỗi nói: “Anh biết sếp tổng của em rồi đó, em phải tùy thời đợi lệnh.”
*
Quả nhiên, buổi tối Tần Dịch dắt Diệp Thu Đồng theo.
Hứa Mục đã liên hệ xong với các chuyên gia, lúc chiều mở họp khẩn cấp, buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm.
Diệp Thu Đồng đến phòng ăn sớm, sắp xếp xong tất cả, các chuyên gia sẽ do Hứa Mục dẫn đến.
Thời khắc mấu chốt Tần Dịch mới trình diện, hắn nghiêm mặt, nhanh chân đến ghế lô, âu phục được ủi thẳng tắp, trong cẩn thận tỉ mỉ lại có cấm dục, hơn nữa hắn cao, ngũ quan sắc nét, cả người tỏa ra hơi thở lão đại hắc ban.
Nhưng một khắc hắn bước đến lô ghê bao, thần sắc lặp tức thay đổi, khóe miệng hơi giương lên, mặt đầy hòa khí, từ ác liệt biến thành ung dung, ngồi xuống chào hỏi với các chuyên gia.
Diệp Thu Đồng đứng một bên quan sát, trong lòng cảm thán, Tần tổng chắc là tốt nghiệp Sân khấu điện ảnh.
Bên trong đoàn người cười cười nói nói, Diệp Thu Đồng không vào cùng, mà trông coi ở ngoài.
Chốc lát sau Hứa Mục đi ra, Diệp Thu Đồng vội hỏi: “Trợ lý Hứa cần gì vậy?”
Hứa Mục cười nói: “Không có gì, tôi ra ngoài gọi điện.”
Sau đó Hứa Mục cũng khồn vội gọi điện thoại mà hỏi: “Thư ký Diệp ăn cơm chưa?”
Diệp Thu Đồng lắc đầu: “Tôi ăn sau.”
Hứa Mục nói: Để tôi nói phòng bếp làm cho cậu.”
Diệp Thu Đồng xua tay: “Không cần đâu trợ lý Hứa.” Trên mặt cậu lộ ra vui vẻ: “Tôi đã có hẹn, tí nữa cùng nhau ăn.”
Diệp Thu Đồng vừa tính toán thời gian, lúc cậu hết bận chắc cũng chưa muộn lắm, đi mua đồ thì không được, nhưng ở cạnh Tạ Phi Triết thì vẫn có thể.
Hứa Mục tỉnh ngộ: “À, tôi hiểu rồi.” Hắn chọc ghẹo: “Là phó giáo sư đúng không?”
Diệu Thu Đồng ngượng ngùng, chuyện này mà trợ lý Hứa cũng biết.
Dù sao tạ Phi Triết cũng từng có liên hệ với Bộ phận Nghiên cứu của Thời Duệ, biết cũng không lạ.
Hứa mục chua xót: “Nghề này của chúng ta, có thể dành chút thời gian để hẹn hò cũng không dễ dàng, như tôi đây, vợ tương lai bây giờ mập hay ốm cũng không biết.”
“Có cần công ty phát vợ cho cậu không?”
Âm thanh lạnh lùng truyền đến, Hứa Mục và Diệp Thu Đồng cùng rùng mình, vội vã chào: “Tần tổng.”
Tần Dịch khống chế mọi thứ rất tốt, nói mười phút là mười phút, một chút cũng không thừa không thiếu.
Tần Dịch quét mắt nhìn hai người, nói với Hứa Mục: “Tiếp đãi các chuyên gia cho đàng hoàn.”
Những chuyên gia này đa số đều có tham gia vào chính sách mới, rất có giá trị.
Sau đó hất cằm ra hiệu cho Diệp Thu Đồng: “Cậu.”
Diệp Thu Đồng nhanh chóng nhận mệnh, tưởng rằng lại có nhiệm vụ gì, Tần Dịch nói: “Không cần tới cậu, lui đi.”
Thiếu chút nữa Diệp Thu Đồng đã hô to “Tạ chủ long ân”, nhưng cậu nhịn được, đầy mặt sầu lo, cậu nhìn Tần Dịch hỏi: “Thật sự không có chuyện gì khác sao?”
Tần Dịch có chút không vui: “Giữ lại cũng chỉ vướng bận.”
Diệp Thu Đồng lập tức nói: “Vậy ngày mai gặp, Tần tổng.”
Nói xong, cậu lui về sau một bước, trầm ổn xoay người, dùng tốc độ không nhanh không chậm rời đi.
Tần Dịch không có tiếp tục lịch trình tiếp theo, mà hỏi Hứa Mục: “Phó giáo sư nào cơ?”
Quả nhiên tổng tài đã nghe trộm bọn họ, Hứa Mục trả lời: “Bạn trai của thư ký Diệp, là phó giáo sư đại học thành phố S, từng có hợp tác với Bộ phận Nghiên cứu của chúng ta.”
Tần Dịch không có biểu cảm gì, chỉ nói: “Tuổi còn trẻ mà đã yêu đương, nam nhân nên tập trung phấn đấu cho sự nghiệp.”
Hứa Mục nghĩ thầm, người người trong mắt chỉ có sự nghiệp, người người đều giống như ngài, mới ba mươi tuổi mà.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thư Ký Diệp Lại Nói Xấu Tôi
- Chương 1