Chương 14

Không ngoài dự đoán, Lý Cửu Lộ bị hạn chế "Tự do thân thể".

Hầu như mỗi lần họp phụ huynh xong đều sẽ rơi vào tình huống này, chủ yếu cô đã chết lặng.

Sau khi tan học phải ở lại phòng dự một giờ tự học, rồi đến một quán nhỏ trên đường Bách Hoa tùy tiện ăn một chút, ngay sau đó chạy tới nhà thầy giáo dạy toán học bù.

Theo giờ thu phí, mỗi ngày cô học bù hai giờ, tổng cộng hai trăm đồng, xem ra lúc đó, là khoản chi tiêu xa xỉ.

Lý Cửu Lộ có lỗi với Giang Mạn, cô cũng có ý phối hợp, nhưng nội tâm lại mâu thuẫn, khiến cô hoàn toàn không thể chuyên chú, cô căn bản không có ý định học môn này.

Dạy học một với một không thể so sánh với học trên lớp, tinh lực của thầy giáo đều đặt lên người cô, muốn kêu khóc đã khó lại càng thêm khó.

Cửu Lộ căng da đầu suốt hai giờ, trong lúc đó đã ngáp ngủ mấy lần, từ nhà thầy giáo đi ra, cánh tay đã bị chính mình véo xanh tím.

Đứng bên ngoài, cô mạnh mẽ hít sâu, một luồng không khí lạnh được hít vào phổi, cuối cùng mới sống lại.

Gạt đồng hồ ra nhìn, 9 giờ 10 phút, trên đường lạnh lẽo, bóng dáng của một người đi đường cũng không có.

Cô quấn chặt áo, đi về viện dưỡng lão.

Phía sau truyền đến vài tiếng bóp còi, bánh xe nghiền nhỏ vụn đá, chạy đến bên cạnh cô.

Cửa bên lái xe hạ xuống, Chu Khắc phủ tay lên tay lái: "Lên xe đi, Lộ Lộ."

Cửu Lộ lùi về phía sau nửa bước, khom người nói: "Con nghe mẹ nói qua, không cần phiền đến chú Chu, thật ra con có thể tự trở về."

"Con là con gái, không thể được." Ông thúc giục nói: "Lên xe đi, chú cũng chỉ tiện đường qua đây thôi."

Lý Cửu Lộ do dự một lát, thật sự không tìm thấy lí do phù hợp, đành phải kiên trì mở cửa ghế sau, ổn định vị trí xong mới phát hiện trên ghế phụ lái còn có một người.

Chu Khắc nghiêng đầu: "Đây là chú Trần."

Cửu Lộ thận trọng ngồi: "Cháu chào chú Trần."

"Chào cháu." Trần Thụy Thành quay đầu lại đánh giá cô một lát: "Cháu học lớp mấy rồi?"

"Lớp 12 ạ."

Trần Thụy Thành gật đầu, cười nói với Chu Khắc: "Đứa nhỏ này khá yên lặng, vừa nhìn đã biết rất hiểu chuyện."

"Lộ Lộ rất ngoan."

Trần Thụy Thành không nói tiếp, xe đi ra ngoài, tốc độ cũng không nhanh.

Ông gõ từng nhịp lên đùi: "Đúng rồi, lão Chu, khả năng tháng sau còn có một nhóm năm bảo vệ muốn chuyển qua, viện dưỡng lão Quê Hoa Hồng đóng cửa, không có chỗ để bố trí nhân viên."

Chu Khắc ngập ngừng, khó xử nói: "Trong viện tổng cộng có hai trăm giường ngủ, đã ở đầy, chỉ sợ......"

"Lão Chu, khắc phục một chút đi, bên trên phân chia xuống dưới, tôi cũng không có biện pháp." Ngữ khí ông ấy rất cứng rắn, vỗ bả vai ông thở dài: "Nếu thật sự không thêm được giường ngủ, tôi thấy khu giải trí bên trong rất thừa thãi, không bằng đổi thành phòng đi?"

Chu Khắc: "Thêm giường ngủ......"

Lý Cửu Lộ nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lỗ tai tự động che chắn tiếng nói chuyện không liên quan gì đến cô.

Đường phố mùa đông so với ngày thường hiu quạnh hơn rất nhiều, hai bên đèn đường cũng thoi thóp chống đỡ.

Vài phút trôi qua, Trần Thụy Thành tới nhà trước, trong xe chỉ còn cô và Chu Khắc.

Chu Khắc nhìn cô từ kính chiếu hậu: "Lộ Lộ, buổi tối ăn cơm chưa?" Ông nhướn mày nhìn đồng hồ: "Thời gian còn sớm, nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn một chút rồi hãy về?"

"Không cần đâu ạ, buổi tối con ăn rất no." Cửu Lộ nói nhanh: "Về nhà con còn có rất nhiều bài thi phải làm, ngày mai thầy giáo kiểm tra."

Chu Khắc nhìn phía trước, nhẹ nhàng cười: "Con bị mẹ con làm tinh thần quá căng thẳng, cách này của bà ấy thật ra chú không đồng tình, cả ngày đi học trên lớp đã quá mệt nhọc, buổi tối lại học bù tiếp, hiệu quả sẽ không quá cao."

Cửu Lộ nhớ tới vừa rồi đã vài lần ngủ gà ngủ gật, điều này cô đồng ý với ông.

Vừa đến ngã tư đường xe lại đi về phía ngược lại.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chú Chu, chúng ta......?"

Chu Khắc à một tiếng: "Mẹ con thích cháo cua ở đường Phúc Lâm, hôm nay trời lạnh, đúng dịp này mua cho bà ấy một hộp. Con có ăn không?"

"Dạ, con không ăn."

Sau khi dừng lại, Chu Khắc cầm ví tiền đi xuống, Cửu Lộ ngồi trong xe chờ.

Mùa đông ông cũng chỉ mặc áo khoác nỉ, đồng hồ lộ ra nửa mặt, giày da trong bóng tối mờ ảo phát sáng.

Lúc Chu Khắc đi trên đường, ông sải bước chân rất lớn, góc áo đung đưa, khí chất uy nghiêm.

Cửu Lộ sụp bả vai, tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, cửa kính chậm rãi ngưng kết sương mù khiến bóng dáng ông trở nên mơ hồ.

Cô cậy chỗ da gần móng tay, thoáng cử động đôi chân đang tê rần một chút.

Thời gian đẳng đẵng như trôi qua một thế kỷ, Chu Khắc mới xách túi đồ được đóng gói cẩn thận ngồi lên xe.

Mua cháo khiến thời gian bị chậm trễ một chút, ông lái xe cẩn thận, về đến nhà đã gần 10 giờ.

Cổng chính viện dưỡng lão mở toang hoác, trước cửa xe cảnh sát đang dừng ở đó, đèn báo hiệu xanh đỏ đan xen chiếu hỗn loạn bốn phía xung quanh.

Cách một cánh cửa kéo, chỗ này trước đây không khí vô cùng trầm lặng, lúc này lại chen chúc đầy người xem ồn ào.

Lý Cửu Lộ đột nhiên dướn cơ thể về phía trước, trái tim đập mạnh không ngừng: "Có...... Có chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt Chu Khắc nghiêm trọng, gấp gáp giẫm chân phanh, nhanh chóng đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Ban đầu cô tưởng Giang Mạn xảy ra chuyện, sợ đến cả người mềm oặt, đến khi nhìn thấy bà ra đón, mới như được sống lại một kiếp mà mạnh mẽ hít vào một hơi.

Giang Mạn giữ chặt Chu Khắc, đầu tiên hỏi: "Lộ Lộ đâu rồi?"

"Con ở trong xe." Ông vỗ vỗ vai bà: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Em gọi điện thoại cho anh mà anh lại tắt máy, cụ Vương Vĩnh Phát ở tầng một tự sát, có người báo cảnh sát, đang điều tra ở bên trong." Giang Mạn nôn nóng nói.

Chu Khắc lấy điện thoại trong túi ra, nhìn màn hình tối ôm, lại giấu về: "Em đừng lo lắng, anh vào bên trong nhìn xem sao."

Giang Mạn gật đầu, chạy nhanh ra nắm chặt Lý Cửu Lộ đang đi lại đây, cùng đi vào trong viện.

Thi thể còn để trong phòng, có pháp y đang tiến hành bước đầu nghiệm thi.

Trong sân có dăm ba nhóm người đang đứng, cảnh sát hỏi thăm và ghi chép lời khai của nhân viên công tác viện dưỡng lão.

Bọn họ đi vào, lập tức có cảnh sát ra đón. Đối phương họ Ngô, sau khi tự giới thiệu ngắn gọn, làm tư thế mời, đưa Chu Khắc ra một góc.

"Ông là người phụ trách hợp pháp ở đây à?"

"Đúng vậy, tôi là viện trưởng."

"Thăm hỏi theo thường lệ một chút, đêm nay trong khoảng từ 7 giờ đến 10 giờ, ông ở đâu?"

"Tôi ăn cơm ở bên ngoài, sau đó đón con gái tan học."

Cảnh sát Ngô viết xuống sổ ghi chép: "Ông ăn cơm ở đâu? Với ai? Đi đón con gái ở đâu?"

Chu Khắc nói: "Tôi ăn ở phố Bảo Lai đường Vĩnh Phủ, với Cục trưởng cục quản lý bất động sản Trần Thụy Thành, sau đó cùng ông ấy đến đường Ngọc Đàm đón con gái, rồi đưa cục trưởng về nhà trước, trên đường lại rẽ đến đường Phúc Lâm mua cháo."

Ngòi bút của cảnh sát Ngô hơi dừng lại, ngẩng đầu liếc ông một cái, tùy ý nói: "Được, ông còn nhớ rõ rất rõ ràng, đó là đều có thời gian làm chứng." Lại hỏi: "Ông có cảm thấy gần đây Vương Vĩnh Phát có cái gì khác thường không?"

"Tình trạng hằng ngày của các cụ già ở đây người giúp việc luôn hiểu rõ nhất, tôi không tiếp xúc nhiều."

"Theo ông biết, ông cụ cùng các cụ già khác sống chung như thế nào? Có cùng ai kết thù không?"

"Kết thù kết oán thì không có, khả năng chỉ là đôi khi vì đánh cờ mà tranh luận một hai câu thôi." Chu Khắc nhíu mày nghĩ: "Thật sự xin lỗi, tình huống cụ thể vẫn nên hỏi người giúp việc thì tốt hơn, nhưng ở đây các cụ sống chung rất hòa thuận, ít nhất tôi chưa từng nghe thấy......"

Cảnh sát Ngô sau khi hỏi xong sau liền đi, Chu Khắc bước nhanh vào nhà cũ.

Bên này Lý Cửu Lộ cũng bị hỏi vài câu, khi xoay người trở về phòng, khoé mắt thấy trên bậc thang bên cửa có một người đang ngồi. Hai tay anh đặt trên đầu gối, cúi đầu, chỉ mặc một cái áo mỏng màu đen, yên tĩnh ngồi ở chỗ đó.

Cửu Lộ chần chừ một lát, đi đến bên cạnh anh.

Chờ đến khi tầm mắt có thể nhìn rõ, ánh mắt dời xuống, bước chân bỗng nhiên dừng một chút.

Trì Kiến cũng phát hiện có người đi tới, ngẩng đầu, sống lưng thẳng lên.

Cửu Lộ nhìn chằm chằm tay anh: "Sao anh cũng ở đây"

Trì Kiến nhún nhún vai.

"Anh...... Trên tay đều là máu."

Giọng nói Trì Kiến có chút khàn: "Ngoài nhà lớn, vừa rồi đá cửa không cẩn thận dính lên."

"Anh là người phát hiện hả?" Lý Cửu Lộ đi đến trước mặt anh.

Trì Kiến nhẹ nhàng lăn yết hầu, ngẩng đầu nhìn cô: "Máu từ khe cửa chảy ra...... Tôi đúng lúc nhìn thấy."

Cửu Lộ ngồi xổm xuống: "Cảnh sát tới hỏi chưa?"

"Hỏi rồi."

"Bọn họ nói như thế nào?"

Trì Kiến nhìn sang bên cạnh: "Muốn tôi chờ một chút, chờ bọn họ điều tra xong."

Lý Cửu Lộ mím môi, yên lặng ngồi xổm cạnh anh, trong nhà của mình xảy ra chuyện này, cảm giác có chút lo lắng.

Bên kia Giang Mạn đã trả lời câu hỏi xong, thấy hai đứa nhỏ ngồi xổm ở chỗ đó, bước nhanh tới: "Lộ Lộ."

Lý Cửu Lộ đứng dậy.

Giang Mạn sờ khuôn mặt cô: "Có doạ đến con không?"

Cô lắc đầu.

Không chờ bà nói thêm hai câu, Chu Khắc đứng trên cầu thang bảo bà đi vào, Giang Mạn nhìn Trì Kiến một cái, nói với Cửu Lộ: "Con mang bạn vào nhà trước đi, tìm cho cậu ấy một bộ quần áo của chú Chu, ở ngăn kéo thứ hai tủ quần áo trong phòng ngủ, dùng phòng tắm tầng một mà tắm rửa, sau đó nấu đồ ăn cho bạn, bên này xong việc mẹ sẽ đi gọi các con, con nghe rõ chưa?"

Cửu Lộ: "...... Vâng."

Giang Mạn vừa mới dặn dò xong, lại có cảnh sát tới tìm.

Anh ta dẫn bà đi bên cạnh: "Vì bà là người cuối cùng mà người chết tiếp xúc khi còn sống, cho nên bên này xử lý xong, phiền bà theo chúng tôi đi một chuyến đến cục cảnh sát, tiến thêm một bước điều tra."

Giang Mạn nắm chặt tay: "Nhưng tôi nói ra tất cả rồi mà."

"Chỉ làm theo lệ mà thôi."

Cửu Lộ nhìn bên Giang Mạn, ánh mắt lại chuyển đến cổng lớn, người xem náo nhiệt chỉ có tăng chứ không giảm, chỉ chỉ trỏ trỏ, thảo luận sôi nổi.

Toàn bộ viện dưỡng lão đèn đuốc sáng trưng, không còn vẻ vắng lặng ngày xưa.

Cô thoáng cúi người: "Mẹ tôi bảo chúng ta đi về trước."

Trì Kiến giương mắt: "Ừ."

Cửu Lộ đợi một lát, anh vẫn không có ý đứng dậy.

"Trì Kiến?"

Trì Kiến chậm rãi nâng tay, duỗi tay về phía cô: "Kéo tôi một cái, chân ngồi đã tê rần."

"......"

Lý Cửu Lộ nhìn vết máu loang lổ trên tay anh, một giây ấy, không chút do dự đưa tay cho anh.

Thật ra khi đó cô chưa nghĩ đến cái gì, tất cả đều xuất phát từ bản năng. Ngón tay chạm nhau, đầu ngón tay anh lạnh băng truyền đến tay cô, cảm xúc nào đó dưới đáy lòng nhanh chóng lan tràn, muốn sưởi ấm anh.

Cửu Lộ cử động tay, kéo anh từ mặt đất lên.

Chóp mũi ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, bàn tay to của anh vô cùng mạnh mẽ nắm chặt cô, hai người đi đến nhà cũ bên cạnh căn nhà kia.

Cô đi trước một bước, dẫn theo anh, thế giới rực rỡ phía sau dần dần rời xa, không có lý do mà nhận được sự đồng cảm, khiến cô cảm thấy bọn họ đồng bệnh tương liên.

Một phút ấy, cô cảm thấy hai người bước chân đều vô cùng ăn ý.

Dọc đường đi, Trì Kiến thuỷ chung không buông tay.

Đến khi tiến vào phòng, khí nóng đập vào mặt, Cửu Lộ mới tỉnh táo vài phần.

Cô tránh thoát, chỉ sang một hướng: "Phòng tắm ở bên kia, tôi đi lấy quần áo cho anh."

Cửu Lộ bật đèn phòng khách, tìm quần áo cho anh: "Bên phải là nước ấm, trong ngăn tủ có khăn tắm mới."

"Cảm ơn cô." Trì Kiến cúi đầu, cánh tay bắt chéo, nắm chặt áo sau vai, kéo từ đỉnh đầu ra.

Lý Cửu Lộ nhìn sang nơi khác.

Sau khi anh đi vào, Cửu Lộ đi tới phòng bếp rửa tay, sau đó tìm ấm đun nước.

Đầu tóc cô bây giờ có chút rối, trước mắt đều là hình ảnh Trì Kiến ngồi ở bậc thang, bộ dáng cúi đầu. Cô cũng không hiểu vì sao, hình ảnh kia lại khắc sâu như vậy.

Đến khi ấm nước phát ra tiếng kêu xì xì, cô mới hoàn hồn.

Lý Cửu Lộ tắt bếp, tìm một cái cốc thủy tinh sạch sẽ rót đầy nước ấm, không biết tiếp theo nên làm gì, bỗng nhiên nhớ tới lời Giang Mạn nói.

Cô đứng trước tủ lạnh chọn lựa, chỉ có rau dưa và hai con cá chưa được chế biến, đều là thức ăn sống, quá phức tạp cô sẽ không làm được.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng một lát rồi lại vang lên lần nữa, Cửu Lộ cắn môi, nhớ lại trên xe còn cháo cua mới mua, vì thế khoác áo, đi ra ngoài lấy.

Không lâu sau, Cửu Lộ trở về.

Trong tay cô xách theo hộp đóng gói, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Trong phòng không có tiếng nước, yên lặng khác thường.

Cô xoay người, chưa kịp đi, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Trì Kiến dựa lên sô pha nhìn cô, lười biếng lau tóc, còn mặc cái quần đen của mình, nửa thân trên trần trụi.

Hết chương 14