Hắn, thật kỳ quái, không ngờ rằng hắn cư nhiên đồng ý nhận sai? Hơn nữa thái độ thành khẩn của hắn, hoàn toàn không có sự cao ngạo lúc trước, tùy ý cô trách mắng cũng không cãi lại một câu. Cô nghi hoặc đánh giá hắn, thấy hắn tựa hồ như thật sự đang hối lỗi, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, hắn cũng không đến nỗi tồi tệ như vậy, ít nhất là cho đến bây giờ, hắn cũng không có chiếm tiện nghi của phụ nữ, nhiều lắm cũng chỉ là lãng phí thời gian của rất nhiều người thôi. Nhìn thái độ thành tâm của hắn, lại còn vẻ mặt áy náy, làm cho cô cũng nguôi giận không ít. "Để bảy tỏ thành ý của tôi, để tôi mời cô một bữa cơm bồi tội được không ?" Hắn thiện chí đề nghị. Cô không nói, giống như không có hứng thú, nhưng cũng không cự tuyệt ngay lập tức, cũng không phải đã hoàn toàn hết giận hắn, chỉ là cảm thấy cứ như vậy mà buông tha cho hắn, thì dễ dàng cho hắn quá rồi. "Đi chỗ lần trước mà cô nói, nhà hàng Tây Ban Nha mà cô rất muốn đi ăn thử, thế nào?" Thì ra hắn vẫn còn nhớ rõ a? Đáng ghét, tim lại đập loạn rồi. "Sau đó, tôi sẽ nói cho cô từ đầu đến cuối câu chuyện, cùng với nguyên nhân tại sao tôi lại phải không ngừng thân cận." Những lời này quả nhiên khıêυ khí©h lòng hiếu kỳ của cô, cô xác thực rất muốn biết hắn cùng người con gái kia đã xảy ra chuyện gì ? Đương nhiên, cô cũng không quan tâm, chỉ là thuần túy tò mò thôi. Suy nghĩ trong chốc lát, nể tình hắn hiếm khi đầu hàng, cô rốt cục cũng gật đầu. "Được rồi, anh đã có thành ý xin lỗi như vậy, tôi sẽ cho anh một cơ hội." "Vô cùng cảm kích." Hắn thở phào nhẹ nhõm, khóe môi cũng cong lên. "Anh cũng phải đem chuyện này toàn bộ từ đầu đến cuối, từ đầu đến chân toàn bộ tỉ mỉ nói cho tôi biết.” "Được." Ý cười của hắn lại càng sâu. Cô khẽ hạ mắt, không muốn bị nụ cười gợi cảm kia làm cho mê hoặc, lạnh mặt ra lệnh. "Vậy chiều nay hết giờ làm, quay lại đón tôi đi.” Hắn thân sĩ cúi người hành lễ với thục nữ. "Quyết định như vậy." Thức ăn ngon, quả nhiên sẽ làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Sau khi nghe chuyện tình thăng trầm của Suất Vũ Sâm xong, Lạc Tiểu Huân rốt cuộc đã hiểu ra nguyên lai là có chuyện như vậy, cô kinh ngạc không thôi, há miệng hơn nửa ngày, lúc lâu mới mở miệng. "Thực sự là rất đặc sắc!" "Đặc sắc? Đây...cũng đâu phải trong phim." Hắn nghe xong, không biết nên trưng ra vẻ mặt gì, cười cũng không được, tức cũng không xong, "Hai người quen nhau ở Pháp, rồi yêu nhau điên cuồng?" "Là nhất kiến chung tình, tôi chưa nói điên cuồng...." "Sau đó yêu say đắm cuồng si mây mưa thất thường qua ba ngày ?" "Tôi chỉ nói ở cùng ba ngày, không nhắc tới yêu say đắm cuồng si mây mưa thất thường..." "Sau đó cô ấy lưu lại một tờ giấy, nói phải về Đài Loan giải trừ hôn ước, bảo anh chờ cô ấy, kết quả cô ấy biệt vô âm tín, đến khi anh trở lại Đài Loan, mới phát hiện thì ra đối tượng đính hôn của cô ấy là anh trai anh? Thật sự là quá phức tạp ly kỳ." "Phức tạp ly kỳ... tôi nói...là chuyện tình cảm bi thảm của tôi, mà cô có vẻ rất hứng thú nhỉ ?" Cô cảm thấy tò mò hỏi: "Hai người đã yêu nhau, cô ấy cũng muốn giải trừ hôn ước, tại sao anh còn đi thân cận ?" Suất Vũ Sâm trầm mặc, không khí bỗng trở nên nghiêm trọng, Lạc Tiểu Huân linh cơ vừa động, đoán: "Có phải có liên quan đến anh trai anh?" Suất Vũ Sâm gật đầu, xem như thừa nhận. Ha, cô biết mà! Bằng vào năm năm kinh nghiệm cùng tư cách của cô, nhìn khắp ân oán yêu hận của nam nữ trên thế gian, không cần bấm tay cũng có thể đoán ra, anh trai hắn nhất định đã ngửi được bầu không khí khác thường, khó trách hắn cần phải đi thân cận để dời đi sự hoài nghi của anh trai. Lạc Tiểu Huân lắc đầu, một tay chống cằm mà cảm thán: "Trước sau yêu hai người đàn ông cư nhiên lại là anh em, ca ca nho nhã ôn hòa, đệ đệ tính cách tuấn khốc, mà điều kiện của cả hai đều tốt như vậy, dù chọn ai cũng sẽ làm tổn thương đến người còn lại, thật là khó lựa chọn a." Cô bắt đầu thấy thông cảm cho Suất Vũ Sâm rồi, mắt thấy người phụ nữ mình yêu lấy anh trai của mình, há chẳng phải là một chữ thảm hay sao ? Tình yêu a, mặc cho bằng cấp bạn có cao bao nhiêu, chỉ số thông minh lớn như thế nào, đã gặp rồi, chỉ có thể bại trong tay nó. Từ những điều kiện mà hắn liệt ra khi thân cận có thể thấy, hắn căn bản là đang tìm kiếm một người tương tự người con gái kia, không ngờ rằng hắn bề ngoài lãnh khốc mà lại là một người đàn ông si tình như vậy. Bắt gặp ánh mắt có chút cô đơn của hắn, cô cũng mềm lòng rồi. Người đàn ông này bình thường đã rất đẹp mắt rồi, vẻ mặt tuấn tú khi thất vọng không ngờ lại càng khiến cho trái tim người khác đập thình thịch, ôi ôi ôi, cô đối với đàn ông thật là hết cách rồi, tự dưng lại khơi dậy bản năng làm mẹ trong người cô. "Anh thật sự quyết định buông tha cho cô ấy sao?"
Hắn thoáng giật mình: "Cô làm sao biết tôi quyết định buông tha cho cô ấy?" Cô nhún vai. "Nếu như anh không có ý định sẽ buông tha cho cô ấy, sẽ không liều mình đi thân cận, bởi vì anh biết cô ấy không có cách nào quyết định, lấy cá tính làm việc quả quyết của anh có thể phán đoán, anh hắn là muốn tìm một người phụ nữ có điều kiện không tồi, để cho cô ấy hết hy vọng với anh, cũng có thể mượn chuyện này mà thành toàn cho anh trai anh, phải không ?" Suất Vũ Sâm thật không ngờ tới, cô cư nhiên biết. "Cô thực sự lại rất hiểu rõ tôi." "Đừng quên tôi là thư kí tình yêu của anh, quan sát khách hàng tốt xấu, hiểu rõ cá tính của khách hàng, là nhiệm vụ của chúng tôi, hơn nữa tôi rốt cục cũng hiểu rõ, anh cũng không hoàn toàn ôm tư tưởng trốn tránh đến thân cận, nếu thật muốn tùy tiện tìm một người đàn bà để cho có, tin chắc bên người anh những phụ nữ có điều kiện tốt cũng không thiếu, chỉ là anh không coi trọng, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, hơn nữa nói không chừng nếu cho anh gặp gỡ một người phụ nữ có điều kiện tương đương, anh cũng đã kết hôn rồi, dựa vào đó mà kết thúc luôn đoạn tình cảm rắc rối này." Đôi mắt Suất Vũ Sâm hiện lên một tia sáng ngời, nhịn không được mà nhìn cô với một cặp mắt khác xưa: "Không ngờ cô tuổi còn trẻ, lại có thể từng trải lõi đời như vậy." Cô giơ lên tấm thẻ thư ký, lộ ra nụ cười tinh nghịch: "Cái này gọi là chuyên nghiệp, đương nhiên cũng phải xem thiên phú." Cuộc trò chuyện của hai người lúc đó trở nên dễ dàng hơn nhiều, có lẽ là bởi vì mở lòng trò chuyện việc riêng, hơn nữa cả hai đều từng giúp đối phương một đại ân, lại cùng bị thương tổn trên phương diện tình cảm, cho nên mới sinh ra đồng bệnh tương liên. "Người bạn trai kia của cô là chuyện gì xảy ra?" "Đừng nhắc tới cái tên kia, vừa nghĩ đến hắn là tôi thấy tức." Đã đồng bệnh tương liên, cô cũng không cảnh giác, đem một đoạn hối hôn khổ sở chuyện xưa chưa từng nói với người khác của chính mình, một năm một mười nói cho hắn. Suất Vũ Sâm nghe xong không khỏi nhíu mày" Thì ra là thế, hắn tự tiện hủy bỏ hôn ước, khó trách hôm đấy cô muốn tôi đóng vai vị hôn phu của cô." "Một người đàn ông thay lòng đổi dạ không đáng để cho tôi thương tâm, tôi thà rằng đem thời gian dành cả cho công việc cũng không muốn lãng phí rơi nước mắt vì hắn." Tuy rằng nói như vậy, nhưng lòng cô vẫn mơ hồ cảm thấy đau đớn. mặc dù trên mặt vẫn nở nụ cười mạnh mẽ, nhưng lại cười vô cùng miễng cưỡng, người sáng suốt cũng nghe ta, đây chỉ là lời nói trong lúc tức giận. Hắn nhìn ở đáy mắt, mâu quang trở nên nhu hòa, nhẹ giọng an ủi "Đừng khổ sở."
"Tôi nào có khổ sở a, tôi còn cảm thấy thực may mắn đây." Không khổ sở? Rõ ràng vẻ mặt cũng sắp cứng đơ. Hắn học cô lấy tay chống cằm, tò mò đánh giá nét mặt của cô "Bình thường nhìn cô rất điềm đạm, không ngờ cô cũng rất quật cường như vậy." Mặt cô đỏ lên, quở trách hắn: "Cái gì hả, anh giễu cợt tôi." "Tôi đâu có giễu cợt cô, chỉ là muốn bảo cô đừng khổ sở, người đàn ông kia cư nhiên vứt bỏ cô, tôi tin tưởng , rất nhanh hắn sẽ phát hiện mình đã phạm phải sai lầm lớn." Lúc hắn nói những lời này, cũng không giống đang khen tặng, mà là chăm chú trình bày một câu chuyện thực, không có một chút ý tứ đùa bỡn. Những lời này làm trong ngực cô ấm áp một hồi, nhẹ nhàng cắn môi dưới: "Anh...thực sự cho là như vậy?" "Tôi không nói lời ngon tiếng ngọt." Cô không nhịn được phì cười, hốc mắt đã có chút ẩm ướt nóng ran. Đúng vậy, người đàn ông này đích xác sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết nói lời nói thật nói thằng, kỳ thật, dù cho hắn nói vậy chỉ là để an ủi cô, cô cũng rất cảm động. Nhìn thấy trong mắt cô mơ hồ lóng lánh lệ quang, không khỏi làm cho đôi mày rậm của hắn lại nhướn lên" Đừng vì người đàn ông kia mà rơi lệ, đồ ngốc." "Tôi là cảm động phát khóc, anh mới là đồ ngốc." Cô tức giận nói. Hắn rút một tờ khăn giấy đưa cho cô: "Nếu là cảm động, thì tôi không phản đối, cứ khóc hết mình đi." "Vốn định khóc, nhưng bị anh nói như vậy, muốn khóc cũng không nổi nữa." Cô vừa tức vừa buồn cười mà nói, nhận lấy khăn giấy, lau sạch nước mắt. "Chuyện đổ vỡ của tôi đã giải quyết xong, không có đàn ông, lại tìm một người là được, dù sao tôi vẫn trẻ, may mà là giải trừ hôn ước, dù sao do với sau khi kết hôn lại ly hôn vẫn tốt hơn, còn anh? Anh định làm sao bây giờ ?" Nói đến trọng điểm rồi, kỳ thật đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hôm nay hắn đến tìm cô. "Tôi nghĩ muốn nhờ cô giúp một chuyện." Cô dừng lại, giương mắt theo dõi vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh không phải là muốn tôi giả bộ làm bạn gái của anh đó chứ ?" Trong mắt Suất Vũ Sâm có chút khó tin: "Làm sao cô biết? " "Để giải trừ nghi ngờ của đại ca anh và đại tẩu tương lai, cho nên anh ắt phải muốn tôi tiếp tục giả làm bạn gái anh, thỉnh thoáng tham dự vài buổi gặp mặt, giúp anh ứng phó bọn họ, đúng không ?" Cô chính là có thể ngửi ra ý đồ của hắn, trước khi hắn mở miệng, liền cảm thấy hắn nghĩ muốn nói như vậy.