Trong vòng ba giây đồng hồ, đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, Bờ môi ấm áp bao phủ lên cái miệng nhỏ mềm mại của cô, ngăn chặn những lời còn chưa thoát ra khỏi miệng của cô. Vốn là người luôn luôn phản ứng không tồi, lại ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, cô cuối cùng mới chậm nửa nhịp ý thức được rằng Suất Vũ Sâm đang hôn cô. Trời ơi! Hắn hắn hắn ----- lại dùng miệng để che kín bờ môi của cô. Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng lại phát hiện hai tay đã mềm nhũn, hai chân hình như cũng sắp đứng không vững, ngọn lửa nóng bỏng chạy tán loạn như muốn thiêu đốt tâm trí cô, toàn bộ suy nghĩ đều hỗn loạn. Người đàn ông chết tiệt này ôm cô quá chặt, làm cô sắp không thở nổi nữa rồi. Ánh trăng đêm nay rất, đẹp, ánh sáng màu bạc chiếu lên ban công, một đôi tình nhân đứng dưới bầu không khí mỹ lệ đó, ôm hôn nhau, rất bình thường, người đi qua cũng không có ý tứ đánh gãy bọn họ. Suất Vũ Sâm hôn người ở trong lòng, khóe mắt mơ hồ nhìn thấy bóng người bên ban công, dừng ở đằng kia không dám tiến về phía trước, ánh mắt cô đơn nhìn hai người bọn họ, không lâu sau, cuối cùng cũng chờ được người nọ buồn bã rời đi, biết đã lừa gạt được đối phương, Suất Vũ Sâm mới bằng lòng buông tha cho môi của cô. Thật vất vả mới lấy lại được dưỡng khí, Lạc Tiểu Huân liều mình hít vào, đồng thời vừa tức giận vừa xấu hổ trừng mắt nhìn hắn. "Anh phát bệnh thần kinh à !" "Nhỏ giọng một chút, cô ấy vừa mới tới đây." "Ai tới ?" "Chính là cô ấy." Cô đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại càng thêm phẫn nộ, nguyên lại hắn che miệng của cô, không chỉ sợ cô nói lỡ mồm, còn thuận đường biểu diễn cho người khác xem. "Anh, anh..." Cô tức giận đến mức ngay cả mồm miệng lanh lợi thường ngày cũng biến thành nói lắp. "Xin lỗi, tôi không thể để cho cô ấy nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi giữa chúng ta." "Nhưng anh cũng không thể bừa bãi hôn tôi a!" Nắm tay hướng thẳng ngực hắn đấm một cái. "Cô làm tôi không còn cách nào khác, bọn họ đều nghĩ cô là bạn gái của tôi, tôi không thể thất bại vào phút cuối." "Tôi quản anh làm việc lời lỗ bao nhiêu? Anh mau buông tôi ra !" "Cô đừng kích động." "Tôi có thể không kích động sao? Anh lợi dụng tôi, hại tôi làm việc phí công, bây giờ lại hôn tôi, chỉ vì muốn bịt miệng tôi, Suất Vũ Sâm, anh thật ghê tởm !" Cô luôn luôn rất biết tiết chế trước mặt người khác, giờ lại bị hắn làm cho phát bực rồi, ngay cả trước mặt bạn trai cũ Dương Tiến Tường, cô cũng chưa từng phát điên như vậy, đơn giản là bởi vì cô rốt cục cũng hiểu ra, thì ra hơn một năm qua bản thân thành tâm thành ý giúp hắn tìm đối tượng, sắp xếp thân cận, trù tính toàn bộ công việc, chịu khó chịu khổ giống như một tên nô tài, đến cuối cùng lại phát hiện ra bản thân bị hắn lợi dụng. Người đàn ông này, căn bản không có ý định tìm lão bà. Suất Vũ Sâm cố gắng trấn an cô, từ trước đến nay chưa từng thấy cô giương nanh múa vuốt như thế bao giờ, xem ra chính mình thực sự làm cô tức giận rồi.
"Cô kích động như vậy, tôi không dám buông cô ra." Sự mất khống chế của cô, làm cho hắn cảm thấy có lỗi vô cùng. Được rồi, là hắn không đúng, nhưng mà hắn không có quyền lựa chọn, chuyện đã tới nước này, hắn không thể để cô phá hư kế hoạch của hắn. Để tránh cho người khác chú ý, hắn không thể để cô trở lại đại sảnh vào lúc này, ngược lại kéo cô vây ở lan can sân thượng, dùng chính thân thể mình che chắn tầm mắt của mọi người. "Anh tránh ra !" Cô phẫn hận nói. "Đáp ứng tôi, đừng để cho những người khác biết." "Anh lại còn muốn tôi tiếp tục giúp anh lừa gạt người khác ?" "Tôi chỉ là bất đắc dĩ." "Tôi không tin! Anh nếu không buông tôi ra, có tin tôi sẽ kêu cứu không hả?" "Nếu như vậy, tôi cũng chỉ còn cách tiếp tục che miệng cô lại." Hắn thực nghiêm túc, ánh mắt kiên định nói cho cô biết, để đạt được mục đích, hắn không ngại hôn lại cô, cho đến khi cô thỏa hiệp mới thôi, đây không phải là thỉnh cầu, mầ là hắn nhất định phải làm như vậy. A a a ----- thật là đáng ghét mà ! Hắn lại còn uy hϊếp muốn đoạt lấy nụ hôn quý giá của cô, làm cho cô sợ hãi lập tức ngậm miệng lại, chỉ sợ hắn thực sự lại hôn tiếp. Cô chẳng những bị vây chặt không thể động đậy, hơn nữa càng giãy dụa, lại càng bị hắn ôm thật chặt, cô cảm thấy bộ ngực của chính mình cọ xát vào ngực hắn, thật là lỗ vốn mà TT___TT ! Gương mặt hồng lên vì tức giận, phủ thêm một tầng hơi nòng, trừ bỏ Dương Tiến Tường, cô chưa từng thần mật với người đàn ông nào như vậy. Hắn so với Dương Tiến Tường cao hơn, cũng cường tráng hơn Dương Tiến Tường, mà lúc hắn uy hϊếp nói hôn cô, ánh mắt thiêu đốt tựa như hổ báo đang nhìn thẳng vào con mồi, làm cho ruột gan nhảy nhót, hơi thở của hắn, trong khoảng cách ngắn ngủi, có thể bất cứ lúc nào che lại cái miệng của cô. "Rõ ràng là bắt nạt người khác mà..." Hốc mắt cô đỏ lên, ủy khuất giống như chỉ chực rơi lệ đến nơi, khϊếp sợ giống như một kẻ đáng thương đang bị trói, lên án hắn ức hϊếp người khác. Thấy cô muốn khóc, hắn ngẩn ra, ánh mắt vốn sắc bén lập tức mềm xuống, ý định ban đầu của hắn cũng không phải vậy, cũng không phải cố ý muốn uy hϊếp cô như vậy, hắn chỉ là ---- chỉ là ----- a ---- "Xin lỗi." "Anh phi lễ tôi...." Cô cúi mặt xuống, cúi đầu thầm nức nở, làm hắn càng cảm thấy áy này. "Cô đừng khóc, tôi chỉ dọa cô thôi.” Hắn vội vàng dỗ dành cô, giảm bớt tính cảnh giác, hai tay đang ôm chặt lấy cô cũng dần lơi lỏng, một lúc sau, cô đột nhiên bất ngờ dùng giày cao gót dùng sức giẫm xuống giày của hắn. "Ngô -----shit!" Suất Vũ Sâm đau đến biến sắc, nhân cơ hội này, Lạc Tiểu Huân thoát khỏi cái ôm của hắn, nhấc làn váy lên, như là cô bé Lọ Lem lúc nửa đêm, lướt qua đám người, vội vàng chạy về phía cổng đại sảnh, thoát khỏi tên hoàng tử xấu xa kia. Cả buổi sáng, Lạc Tiểu Huân nhìn màn hình vi tính, nhưng công việc vẫn không có gì tiến triển. Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, thời gian còn lại cô đều ngẩn người, mà lúc cô ngẩn người, suy nghĩ cũng không nhàn rỗi, đầu óc đều tràn ngập hình ảnh Suất Vũ Sâm hôn cô tối hôm qua. Cô phẫn hận khó tiêu, mặc dù đây không phải nụ hôn đầu tiên, nhưng cũng là rất quý giá, hắn làm sao có thể bừa bãi đánh cắp nụ hôn của cô ! Trừ bỏ tức giận vì hắn cường hôn cô, cô cũng tự hỏi, không biết có nên đem chuyện động cơ đi thân cận của Suất Vũ Sâm nói cho Âu tỷ biết hay không ? Kỳ thật, chuyện này cũng đâu cần phải do dự, cho dù hắn là bằng hữu tốt của Âu tỷ, chỉ cần động cơ không thuần khiết, thì nên loại bỏ tư cách của hắn, bởi vì kiểm định phẩm chất của khách hàng, chính là nghĩa vụ của thư kí tình yêu nha! Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, kéo cô quay trở về khỏi suy nghĩ miên man, ống nghe truyền đến điện thoại của tiếp tân. "Tiểu Huân, có khách hàng tìm cô, đang ở trong phòng khách." "Cám ơn, tôi biết rồi." Cô khép lại tâm tư, đứng dậy, thuận tiện cầm theo tài liệu, đi về phía phòng tiếp khách, lúc cô vừa thấy người ở đó, nụ cười vốn rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân tươi đẹp, lập tức hóa thành mây đen dầy đặc lạnh lẽo. "Anh tới đây làm gì?" Đôi mắt sắc xảo hiện lên một tia lạnh lẽo, bởi vì đang ngồi chờ ở phòng tiếp khách, chính là kẻ cô không muốn nhìn thấy nhất Suất Vũ Sâm. Trong lòng cô thầm mắng, nhân viên trực điện thoại mới tới đúng là chẳng biết cái gì, mà cô cũng quên mất không hỏi rõ ràng. Suất Vũ Sâm không nhịn nổi xấu hổ đến toát mồ hôi, sát khí thật là nặng a. "Cô đối với khách hàng, không phải trước sau như một vẫn duy trì tươi cười sao?" "Đó là với người, đối với súc sinh thì không nhất định." Thật bi thảm, địa vị của hắn đã từ nhân loại giáng cấp xuống thành súc sinh. Hắn thở dài: "Cô vẫn còn đang giận tôi?" "Cái này mà cũng phải hỏi sao?" "Tôi hôm nay là tới để xin lỗi với cô."
Cô cầm súng liên thanh nhắm vào hắn, nếu hắn có dũng khí nhảy qua Lôi Trì một bước, liền cho hắn biến thành tổ ong vò vẽ luôn. Suất Vũ Sâm nhíu mi, vẻ mặt dở khóc dở cười," Cô...tại sao lại cuộn tài liệu lại như vậy, lại còn nhằm vào tôi ?" Tư thế của cô gái nhỏ này, làm hắn không biết nên khóc hay nên cười, cảm giác giống như đang giương súng lên. "Anh không phải muốn nhận lỗi sao ? Mau xin lỗi a !" Cô lạnh nhạt nói. Hắn sợ run, sau đó mới xấu hổ e hèm mấy tiếng. "Khụ...tôi tới đây, trịnh trọng nói lời xin lỗi với cô." "Tôi nghe rồi, anh có thể đi." Cô xoay người muốn đi. "Chờ một chút." Hắn giơ tay đinh kéo cô lại, nhưng vừa mới chạm vào, cô liền đột nhiên xoay người, bày ra điệu bộ như đang giơ đao lên đối với hắn. Hắn vội vàng giơ hai tay lên đầu hàng, cười khổ nói: "Không cần phản ứng thái quá như vậy, tôi cũng không phải sắc lang." Câu trả lời của cô, là một tiếng cười nhạt hừ lạnh. Cô gái này một khi nóng giận, thật đúng là khiến cho người ta có điểm chống đỡ không nối, Suất Vũ Sâm đột nhiên thật hoài niệm cô gái mặc kệ hắn gây khó dễ như thế nào, cũng có thể mặc gió mặc mưa nở nụ cười, cho dù là nụ cười để tiếp khách, cũng tốt hơn vẻ mặt đằng đằng sát khí trước mắt. "Tôi có thể hiểu được tại sao cô lại tức giận, đích thực là tôi không đúng, tôi không nên lừa gạt cô." "Khách hàng đến với tôi, có rất nhiều người để tâm tìm kiếm đối tượng, cũng rất chăm chỉ nỗ lực dành thời gian và tình cảm, mặc kệ điều kiện của bọn họ có tốt hay không, hoặc là yêu cầu viết ra có thái quá thế nào, nhưng tối thiểu, bọn họ đều nghiêm túc tìm kiếm một nửa còn lại, không giống anh, chỉ lợi dụng những người đó để an ủi tình cảm mà anh không chiếm được." Lời này nói có vẻ nặng nề, nhưng cũng là sự thật, chỉ thấy khuôn mặt tuấn lãnh của hắn hết sức khó coi. Lý trí nói cho cô không nên đắc tội với hắn, mặc kệ như thế nào, hắn cũng là khách hàng lớn nhất của công ty, nhưng đạo đức nghề nghiệp của cô không có cách nào giúp người này tìm đối tượng thân cận, tình yêu không phân biệt sang hèn địa vị, bất luận kẻ nào cũng không có quyên ích kỷ đi thương tổn người khác để thành toàn chính mình. Đắc tội thì đắc tội, cô không thèm sợ hắn đâu, cùng lắm là bị lão bản mắng một trận hoặc là trừ lương. "Anh bất mãn thì cứ nói ra a." Cô hất cằm, dám làm thì dám chịu. Hắn lắc đầu, chẳng những không tức giận , lại còn gật đầu nói: "Cô nói rất đúng, tôi đích thực không nên như vậy, tôi đúng là một kẻ thối tha."