"Cô ấy vừa rồi rõ ràng còn ở dưới bàn, làm sao nhoáng một cái đã không thấy người đâu rồi?" "Dưới bàn ?" "Ừ, cô ấy nói cô ấy làm rớt thứ gì đó, liền chui vào dưới bàn tìm." Nghĩ đến đó, Khương Tự Đạt nhịn không được cười nói: "Thực đáng yêu, một cô gái thẳng thắng, hoàn toàn không điệu bộ, đúng là kiểu tôi thích...Bất quá kỳ thật, cô ấy rốt cuộc chạy đi đâu nhỉ ?" Suất Vũ Sâm cùng tìm xung quanh, khóe mắt lơ đãng quét đến môt bóng người, đang gấp rút bước về phía cửa, bóng lưng kia làm cho người ta cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng chỉ nhoáng một cái, liền biến mất tăm. "Chắc cô ấy đi toilet, chờ cô ấy về, tôi lại giới thiệu để hai người quen biết." Suất Vũ Sâm gật đầu, hắn còn phải tiếp đón khách hàng nước ngoài, cũng không thể tán gẫu nhiều quá, trước khi trở lại chỗ ngồi của mình, bóng dáng quen thuộc hồi nãy lại hiện lên trong đầu hắn, nhịn không được quay đầu hỏi một câu. "Đối tượng thân cận của cậu tên là gì ?" Khương Tự Đạt mỉm cười nói: "Cô ấy tên là Lạc Tiểu Huân." "Em muốn từ chối ?" Vẻ mặt Âu tỷ ngoài ý muốn mà nhìn Lạc Tiểu Huân. "Vâng ạ." Lạc Tiểu Huân áy náy gật đầu, Sau buổi thân cận ngoài ý muốn ngu dốt mà mạo hiểm phát sinh ngày hôm qua, Lạc Tiểu Huân hối hận về hành vi của chính mình mãi không thôi. Cô từng tổ chức không biết bao nhiêu những buổi giao lưu thân cận, mỗi một buổi hẹn hò, cô đều an bài rất cẩn thận tỉ mỉ, không có một tia sơ hở, thật không ngờ đến khi mình trở thành nữ nhân vật chính thì lại sai lầm chồng chất. Lúc đó, cô cơ hồ như cúi người bò ra, chật vật vội vàng chuồn ra khỏi nhà ăn, vốn là một bữa ăn thân cận tốt đẹp, lại bị cô khiến cho mạo hiểm chồng chất. Đánh chết cô cũng không ngờ được Vũ Sâm và Khương Tự Đạt là chỗ quen biết, dọa cho cô mất hồn mất vía. May mà cô chạy được nhanh, không để cho Suất Vũ Sâm thấy mình, bằng không cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch. Vốn cô hy vọng dùng phương thức khéo léo nhất, thúc đẩy đối phương cự tuyệt cô, nay xem ra, cô phải giải quyết dứt khoát việc này mới được, cho nên sáng thứ Hai vừa bước vào công ty, cô đã đến nói rõ với Âu tỷ ý của mình, tuy rằng thấy có lỗi, nhưng cô quyết định đành phải phụ lòng tốt của Âu tỷ thôi. "Điều kiện của Khương tiên sinh phi thường tốt đấy." "Em biết, nhưng là..." Âu tỷ cực kỳ kinh ngạc. "Chị còn tưởng các em sẽ gọi điện cho nhau cơ, không ngờ được chị sai lầm rồi." Lạc Tiếu Huân không nhịn được cúi người chín mươi độ trước Âu tỷ, áy náy nói: "Thực xin lỗi, Âu tỷ, em thực sự rất có lỗi." "Ai nha, chị không có ý trách em đâu, chuyện tình cảm ấy mà, quan trọng là duyên phận, không có ai phải xin lỗi ai hết." "Không phải, thật ra là ------" Cô quyết định khai báo hết với Âu tỷ, nếu không cô thật sự rất át náy, cho nên đem nguyên nhân từ đầu đến đuôi nói cho chị ấy. Đương nhiên, cô sớm đã đoán được Âu tỷ nhất định sẽ rất kinh ngạc, nhìn ánh mắt chị ấy mở còn to hơn mắt cá vàng thì biết. "Em có bạn trai rồi ?" "Thật xin lỗi, em nên nói cho chị sớm hơn mới đúng." "Đây là chuyện tốt mà, nếu chị mà biết sớm hơn, sẽ không bao đồng mà sắp xếp thân cận giúp em, em nhất định là ngại từ chối nên mới không nói gì đúng không ?" "Bởi vì em cũng không nói ra sớm một chút, mà Âu tỷ lại đã vì em mà sắp xếp hết rồi, cho nên..." "Thế thì có làm sao, sắp xếp rồi thì cũng có thể hủy bỏ mà, trái lại là chị mang đến phiền não cho em, chẳng hiểu gì mà tự mình lại đem áp lực nhân tình đặt trên người em mà cùng không biết." "Âu tỷ là muốn tốt cho em." "Ha ha, có bạn trai là chuyện tốt nha, chị còn lo chuyện hối hôn tạo thành bóng ma với em, mới nhiều chuyện định giúp em sắp xếp, em có bạn trai, chị vui thay cho em đấy." "Thực ra thì...." cô ngượng ngùng, đem bí mật cuối cùng vụиɠ ŧяộʍ nói cho Âu tỷ, quả nhiên nhìn thấy sự khϊếp sợ của chị. "Suất Vũ Sâm ? Thật sao ?" "Thực xin lỗi, em không phải cố ý muốn giấu chị, chỉ là vừa mới kết giao, vẫn chưa ổn định, cho nên mới không nói, xin hãy tha thứ cho em." Cô áy náy không dám ngẩng đầu, cả người sắp cúi đến sàn nhà rồi. Âu tỷ kinh ngạc một lúc lâu, cuối cùng thở dài, bật cười lắc đầu. "Chị không trách em, chỉ là chị thật sự không nghĩ tới, thì ra Suất Vũ Sâm thích em nha! Tên kia, chị còn tưởng nó chẳng gặp được người con gái nào nó thích đâu, nếu sớm biết em là kiểu nó thích, chị đã tác hợp hai đứa sớm một chút." "Âu tỷ không trách em?" "Làm sao có thể, chị đây rất vui nha." Âu tỷ nhướn mày, "Nhưng mà chị chỉ thấy tên kia quá tiện nghi, dám đoạt mất nhân viên chị coi trọng nhất." "Âu tỷ..." Cô không nhịn được đỏ mặt. Âu tỷ cười nói: "Chị hiểu mà, thì ra là thế nha, ha ha, thật sự chị rất là vui, tên Suất Vũ Sâm kia điều kiện cực kỳ tốt, so với Tự Đạt cũng chẳng kém đâu, đứng trên lập trường của bạn bè, có thế có một người con gái chinh phục được nó, chị mừng còn không kịp, cái này chứng tó ngân hàng tương thân này của chị chẳng những mạnh, ngay cả cấp dưới đắc lực của chị cũng là vạn người mê." "Âu tỷ đừng giễu cợt em, em đâu có tốt như vậy ." Đem những lời trong lòng nói ra miệng xong, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, cô thật may mắn, Âu tỷ chẳng những không trách cô, trái lại còn tán thành, bởi vậy, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng hạ xuống, lập tức lại áy náy giương mắt. "Về phía Khương tiên sinh...." "Yên tâm, chị sẽ giúp em từ chối, duyên phận vốn không thể cưỡng cầu được, theo đuổi hạnh phúc, là việc không thể để bất cứ cái gì cho dù là thông cảm xem vào, thừa dịp bây giờ còn kịp, muốn chém thì phải hành quyết ngay lập tức, mới không chậm trễ người ta. May mà em nói ra, nếu bởi vì ngượng ngùng hay áy náy mà tiếp tục kéo dài nữa, đấy mới là có lỗi với người ta." "Cám ơn Âu tỷ, về sau em sẽ không tái phạm nữa." "Muốn cám ơn chị rất đơn giản, mời chị uống rượu mừng là được." Âu tỷ bỡn cợt nói. Hai má của cô nóng lên, thập phần ngượng ngùng: "Đâu nhanh như vậy được ạ, chúng em mới quen nhau có hai tháng mà thôi." "Nhưng chị cực kỳ các em cực kỳ xứng đôi nha. Suất Vũ Sâm là đối tượng đáng để nắm chắc, phải cố lên nha." Âu tỷ cầm tay cô, giống như một người chị, lộ ra vẻ mặt yêu thương, làm cho cô gật đầu cảm kích. "Em sẽ, Âu tỷ." Có sự cổ vũ của Âu tỷ, cô rốt cục cũng có thể thở một hơi, sau khi cùng Âu tỷ hàn huyên một chút xong, cô bước ra khỏi văn phòng, trở lại chỗ ngồi của mình. Giải quyết xong chuyện của Khương Tự Đạt, cô liền thấy hết sạch phiền não, buổi tối sau lúc đi làm về, cô nấu một bàn đồ ăn ngon lành, chờ Suất Vũ Sâm trở về thưởng thức, hôm nay cô đặc biệt làm món hắn thích ăn nhất: Thịt kho tàu. Hết thảy đã chuẩn bị ổn thỏa xong, cô ngồi ở phòng khách xem tivi chờ hắn trở về, nhưng mà, đợi cho đến gần tám giờ, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Nếu bình thường, hắn nếu không về ăn cơm chiều, sẽ gọi điện thoại trước báo cho cô, nếu là có cuộc họp đột suất, lúc này cũng phải gọi điện báo rồi chứ, cứ vô thanh vô tức như thế này thực sự rất khác thường. Cõ lẽ hắn quên mất chăng ? Cô cầm lấy di động, gọi điện cho hắn, chuông kêu hồi lâu mà không có ai bắt máy, vì thế cô lại gọi tới văn phòng hắn, cũng không có người nghe. Hắn chưa bao giờ mất liên lạc kiểu như vậy, cô biết, cho dù hắn bận việc, hay là đang họp, cũng tuyệt đối sẽ tiếp điện thoại của cô. Cô bắt đầu lo lắng cho hắn, chỉ còn cách liều mình gọi điện thoại, vất vả gọi hơn mười lần, cuối cùng cũng có người nhận điện thoại, nhưng là đầu dây bên kia, lại truyền đến giọng nói xa lạ của một người con gái.
"Uy, tìm ai ?" Lạc Tiểu Huân quái lạ trừng mắt nhìn di động, một giọng nói nũng nịu của con gái làm cho tim của cô đột nhiên đập mạnh, chuyện gì đây thế này ? "Tôi tìm Vũ Sâm ?" "Xin hỏi cô là ai vậy ?" "Tôi là bạn gái anh ấy, cô là ai ?" Đối phương không trả lời vấn đề của cô, chỉ nói : "Vũ Sâm bây giờ không tiện tiếp điện thoại nha." Vũ Sâm? Gọi tên hắn thân thiết như vậy ? Thật kỳ lạ đáng ngờ, làm cô bốc lên một ngọn lửa không tên, nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh như cũ hỏi: "Anh ấy vì sao không nhận điện thoại ?" Đối phương trả lời, cũng là một đáp án khiến cô ngoài ý muốn ----- "Bởi vì anh ấy uống rượu ." Cô thật kinh ngạc, hắn lại còn uống rượu ? Hơn nữa bên cạnh còn có một người con gái xa lạ ? Còn chưa làm rõ ràng sao lại thế này, điện thoại lại truyền đến giọng nói nũng nịu. "Vũ Sâm dặn là, đêm nay anh ấy không về nhà, cô đừng chờ làm gì." Cho dù tức giận, nhưng cô vẫn giữ sự lễ độ. "Tôi biết rồi." Cô không nói gì nữa, cúp điện thoại. Sau khi đưa điện thoại trả lại cho Suất Vũ Sâm, cô gái yểu điệu, nhìn Suất Vũ Sâm đang ngồi một bên cười nói: "Nghe giọng nói, bạn gái của cậu hình như hơi bị mất hứng nha." Suất Vũ Sâm vẻ mặt đóng băng, chẳng có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên trả lời: "Không sao cả." Cô gái thấy vẻ mặt đóng băng của hắn, không nhịn được bật cười: "Như thế có ổn không ? Để tôi nghe điện thoại, cố ý làm cho cô ấy hiểu lầm, chí khiến chuyện càng thêm hỏng nha." Suất Vũ Sâm trầm mặc không nói, cầm lấy chén rượu, nhấp một ngụm, vẻ mặt ảm đạm đông cứng, dáng vẻ chán nản kia, giống như vừa đánh một trận mà bị thua nặng nề. Cô gái lắc đầu. "Chúng ta học cùng lâu như vậy, chưa thấy cậu có vẻ mặt thế này bao giờ, cho dù có cãi nhau với bạn gái, với tính tình của cậu, sẽ không đến mức cố ý tránh không gặp mặt, nếu để ý cô ấy như vậy, sao không gặp mặt rồi nói cho rõ ràng?" "Đây là chuyện của tôi, cậu đừng quản làm gì." Cô gái nhún vai, không nói thêm nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Một người đàn ông oai phong một cõi trên thương trường, một Suất Vũ Sâm cho dù gặp phải khó khăn gì cũng sẽ tích cực giải quyết , nay lại ở trong này mượn rượu giải sầu, giống hệt một cậu nhóc tùy hứng.Theo cô thấy, tên này khẳng định yêu đối phương chết đi được, chẳng qua là cô xui xẻo, bị lôi ra giúp hắn nghe điện thoại, lại còn phải ở trong này bồi hắn uống rượu, miễn cho hắn thật sự uống say đến bất tỉnh nhân sự. Suất Vũ Sâm nhìn chén rượu trầm mặc không nói, sắc mặt âm trầm, giống như có thâm thù đại hận với ai không bằng. Hắn luôn cẩn thận giữ gìn sự tỉnh táo, đã lâu không bị kích động đến nỗi phải uống rượu như vậy, nâng một cốc rượu đầy, im lặng một ngụm, lại một ngụm nuốt xuống. Đã một tuần rồi hắn không liên lạc. Cho dù cô có gọi điện thoại đến, hắn nếu không tiếp, thì cũng bảo thư kí chuyển lời, nói hắn đang bận việc. Thực rõ ràng, đây là dấu hiệu chia tay, mặc dù hắn chưa nói ra mồm, nhưng cũng đã dùng hành động để biểu hiện. Hắn đang muốn gây bất hòa với cô. Nếu là trước đây, cô có lẽ sẽ trốn trong phòng của mình, một mình ôm gối khóc lóc, nhưng lúc này cô sẽ không, bởi vì cô không tin Suất Vũ Sâm đối với cô là cái loại thấy chán thì bỏ không quan tâm đến người khác. Trong thời gian hai người ở chung, sự cảm động kia chân thực như vậy, trong bình thường có kí©ɧ ŧìиɧ, hiếm thấy nhất là sự ăn ý lẫn nhau của bọn họ. Cô biết là nhất định có ai đó sai lầm, mới có thể khiến hắn bắt đầu xa cách cô. Được, nếu hắn không chịu nói, như vậy cô cũng có biện pháp đối phó với hắn. Cô cũng sẽ không làm một cô gái nhỏ đáng thương, ở đây hối hận chờ chết, tự làm mình hoang mang rối loạn, đoán xem hai người rốt cuộc xảy ra vấn đề gì. Nói rõ ràng là chuyện của cả hai người, nếu hắn đã muốn làm bộ như không có việc gì, như vậy, tâm trạng của cô cũng chẳng cần theo hắn mà nhộn nhạo làm gì, chẳng khác nào oán phụ. Làm thư kí tình yêu của ngân hàng tương thân đã gần năm năm, cô từ một trợ lý nho nhỏ, cho tới bây giờ một mình đảm đương một mảng, cũng hiểu biết qua không ít. Cô phụ trách đem tình yêu đến cho người khác, lại không thể chắc chắn về tình cảm của chính mình, như vậy quá sai lầm. Cô quyết định bình tâm lại, xem xét cẩn thận vấn đề giữa cô và Suất Vũ Sâm. Chuyện tình cảm như thế này, cần phải dùng trí tuệ để giải quyết. Cô không ngừng nói với bản thân câu này, quyết định phải làm một người phụ nữ sáng suốt, nếu hắn không chịu nói, cô cũng sẽ không ép hắn, bởi vì cô sẽ điều tra ra. Lần này, khách hàng của cô là chính mình, bởi vì cô phải làm thư kí tình yêu của chính mình, vì chính mình lập ra một kế hoạch tác chiến hạnh phúc. Theo trực giác của cô, nhất định có vấn đề ở khâu nào đó, vốn cô không nên gặp lại Khương Tự Đạt, nhưng cô phải xác nhận một chuyện. "Cái gì? Anh ấy đánh anh ?" Khương Tự Đạt gật đầu, hai tay khoanh ở trước ngực, cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội (thôi anh hôn trộm vợ bạn, bị oánh mấy cái là đúng rồi còn oan cái giề ~~~) "Tên nhóc kia, tôi với cậu ta quen biết hai mươi năm, chưa từng thấy cậu ta quái lạ như thế bao giờ, hôm đấy tôi nói với cậu ta, tôi hôn trộm đối tượng thân cận, ai ngờ cậu ta biến sắc tại chỗ, không nói một câu liền đấm tôi một phát." Lạc Tiểu Huân che miệng, bởi vì thật sự rất kinh ngạc ! Vốn cô sớm đoán được hai người đã quen biết, nhất định là Khương Tự Đạt trong lúc vô ý đã nói ra cái gì, khiến Suất Vũ Sâm biết chuyện bọn họ đi gặp mặt, không thể tưởng tượng được sự tình so với tưởng tượng của cô còn nghiêm trọng hơn nhiều. "Em là bạn gái cậu ta ?" Lạc Tiểu Huân lập tức nhận tội với hắn: "Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi nên nói rõ sớm hơn một chút, là do tôi không đúng." Khương Tự Đạt thở dài: "Chuyện này Âu tỷ đã giải thích qua với tôi, nói lúc trước em đáp ứng đi gặp mặt, thuần túy là do áp lực vì tình nghĩa, khó trách lúc ăn cơm, em không câu nệ tiểu tiết như thế, thì ra là cố ý muốn dọa tôi chạy đúng không ?" "Thực xin lỗi.” Cô đã hổ thẹn đến mức hai tay chắp trước ngực, chỉ thiếu nước quỳ xuống đất mà vái lạy nữa thôi. Hắn gãi gãi đầu,"Kỳ thật cũng tại tôi quá lỗ mãng, chưa được sự đồng ý của em đã hôn em, chuyện này tôi cũng có lỗi." Cũng may Khương Tự Đạt tính tình tốt, không so đo với cô. Trong lỏng cô cảm kích không thôi, hiểu ra rằng Âu tỷ nói rất đúng, Khương Tự Đạt thật sự là đôi tượng rất tốt, chỉ tiếc cô đã có người trong lòng, nếu không nói không chừng cô nhất định sẽ thích người đàn ông này. "Tôi thay mặt Vũ Sâm xin lỗi anh, mong anh tha thứ cho anh ấy." Khương Tự Đạt xua tay nói: "Tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu ta, nếu em là bạn gái tôi, nếu kẻ khác cường hôn em, tôi khẳng định cũng sẽ phát điên." "Khương tiên sinh...." "Không sao, chúng ta hữu duyên vô phận, thật đáng tiếc quen biết em quá muộn." Cô lắc đầu: " Dù sao cũng đừng nên nói như vậy, cho dù không thể làm người yêu, làm bạn bè cũng có thể cả đời mà, cuộc sống của anh còn dài, còn có thể quen biết rất nhiều người, còn có đối tượng càng thích hợp với anh hơn đang chờ anh mà, hiện giờ anh có thể cho rằng tôi là tốt nhất, về sau chưa hẳn đã là như vậy, đừng tự mình giới hạn làm gì." Hắn nhướn mày. "Em nói chuyện giọng điệu thật chuyên nghiệp, qủa nhiên là thư ký tình yêu."