"Gì cơ? Nói to lên nào." Cô xấu hổ cắn răng hờn dỗi. "Em sai rồi, được chưa." "Cầu xin anh." Hắn ra lệnh. Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn phía trên, hắn cười đến tà ác lại có chút tinh ngịch, đúng là muốn bắt nạt cô mà, nhưng...đây cũng là sức quyến rũ của hắn. "Xin anh..." "Xin anh cái gì?" Cô cúi khuôn mặt sớm đã nóng bừng đỏ ửng chôn vào bên cổ hắn, nhỏ giọng cầu khẩn. "Xin anh...cho em..." Sự thần phục của cô làm cho hắn thỏa mãn, cũng làm cho ngọn lửa trong lòng hắn sôi trào, trên thực tế, hắn đã sớm chờ không nổi rồi, một tiếng cầu khẩn của cô, hắn liền không thể chờ thêm được nữa đem du͙© vọиɠ nóng rực xâm nhập giữa hai chân cô, tiến vào chiếm cứ nơi sâu nhất của cô. Tha cho cô ? Không, đây mới là bắt đầu của sự trừng phạt thôi, mấy ngày qua, sự biến mất của cô bức hắn phát điên, hại hắn ăn không ngon, ngay cả công việc cũng bị ảnh hưởng, cho nên hắn muốn đòi lại nợ nần của sáu ngày này, lâu dài mà giày vò đòi lại. Trong bóng tối, tiếng thở gấp từng tiếng rồi lại từng tiếng, thật lâu không có ngừng. Qua đi, cô xụi lơ gối trên cánh tay của hắn. Toàn thân lệ khí của hắn đã biến mất, hóa thành nhu tình như nước, ở trên người cô quyến luyến hôn nhẹ một cái, như là một con báo đã được ăn no, không còn vì đói khát mà phẫn nộ nữa, rốt cục chiếm được an ủi mà trở nên ôn thuận. Hai người nằm ở trên giường, cô lặng lẽ ngước lên nhìn, thấy hai mắt của hắn đã nhắm lại, bây giờ cũng đã là rạng sáng rồi. Cô lặng lẽ đứng dậy, định bước xuống giường, nhưng vừa mới rời khỏi cánh tay hắn không tới mấy giây, lại bị cánh tay hữu lực kéo trở về, làm cho cô không để ý mà ngã vào l*иg ngực của hắn, chống lại đôi mắt sáng ngời trong bóng tối. "Đi đâu?" "Uống nước." Hắn nhìn cô, như đang suy nghĩ xem có nên buông cô ra hay không, làm cô cảm thấy buồn cười: "Canh ba nửa đêm, em cả người trần trụi còn có thể đi đâu ?" Cô mơ hồ nhìn thấy môi hắn khẽ cong lên, cánh tay bên hông lúc này mới buông ra. Cô đi đến phòng bếp rót một cốc nước, sau đó trở về phòng, hai người cùng uống một cốc nước, cô cũng không bật đèn, bởi vì đây là chỗ của cô, nhắm mắt lại cũng có thể đi, hơn nữa nhờ vào ánh trăng có thể nhìn thấy đồ vật xung quanh. Nhưng cô vừa mới ngồi lên giường, chiếc đèn ở tủ đầu giường đột nhiên bị bật lên, ngọn đèn vàng mờ nhạt chiếu sáng phòng ngủ, cũng chiếu sáng thân hình không mảnh vải che thân của cô. Cô vội vàng muốn lấy chăn mền che khuất thân thể, nhưng người kia lại xấu xa ngăn cản ý đồ của cô, ôm lấy thắt lưng của cô, không cho cô có cơ hội trốn vào trong chăn. Cô tức giận nói: "Buông tay nha." "Không buông, miễn cho em khỏi trốn đi." "Trốn đi? Đây là nhà em, em thích đi đâu thì đi đấy, đây là tụ do của em, anh hình như không đủ lý do hạn chế đi ?" Ai đó nhướn mày, lại nhíu mi. "Câu này nghe cứ như ăn sạch sẽ rồi không chịu nhận ý nhở." Cô đương nhiên nói: "Chúng ta không phải tình một đêm sao ?" Thật hiếm khi thấy được khuôn mặt trầm ổn kia, cũng có vẻ mặt khϊếp sợ, cứ như là người bị hại không bằng trừng mắt nhìn cô. "Em nghĩ anh là thằng đàn ông tùy tiện như thế â?" Cô làm bộ lơ mơ hỏi ngược lại: "Không phải sao ?" Nhưng vừa nói ra khỏi miệng, cô liền thấy hối hận, bởi vì cô rất nhanh nhận được sự trừng phạt "A, ngứa quá, đừng -- đừng mà -- " "Xin lỗi." Hắn ra lệnh. "Được được được, xin lỗi mà, anh không tùy tiện, anh một chút cũng không tùy tiện." Cô thở dốc mà nói. Thế này còn tạm được, ngón tay bên hông lúc này mới dừng lại, nhưng vẫn uy hϊếp vòng qua thắt lưng của cô không chịu buông ra. "Anh không phải thích cô ấy sao? " "Cô ấy" này đương nhiên là chỉ chị dâu tương lai của hắn Chung Tuyết Mai, trong lòng hắn có người phụ nữ hắn thích, sao còn muốn so đo chuyện có phải tình một đêm với cô hay không ? Hắn hỏi ngược lại: "Em cũng không phải thích hắn ta?" "Hắn ta" này đương nhiên là chỉ Dương Tiến Tường rồi. Cô cúi mặt." Anh ta đã là chồng của người khác rồi, chẳng liên quan gì đến em hết." "Cũng vậy, cô ấy cũng sẽ chỉ là vợ của anh trai anh, cũng không còn quan hệ gì với anh nữa."Hắn cong khóe môi, thích thú nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cô, kiên định vạch rõ quan hệ với người đàn ông kia, điều này làm tâm tình của hắn phi thường tốt, thì ra chính mình quan tâm chuyện trong lòng cô có thể đem tên kia đã lên chín tầng mây hay không như vậy. Hắn xoay người đè lên cô, chấm dứt đề tài này bằng một nụ hôn sâu triền miền, cho dù trong lòng cô còn lưu lại bóng dáng của người đàn ông kia, hắn cũng sẽ thanh tẩy sạch sẽ, một chút cũng không để lại! Cô cảm thấy vật cứng rắn dưới thân hắn lại để ở nụ hoa non mềm của mình. Như muốn đem một tuần vừa rồi bổ sung hết, bàn tay to lớn hạnh kiểm xấu lại dao động trên người cô, cô yêu kiều rêи ɾỉ một tiếng, không có cách nào cự tuyệt sự yêu cầu vô độ của hắn. Xem ra, người này tối nay không có ý định đi ngủ rồi.
Kết quả của sự miệt mài quá độ chính là, ngày cô đi làm trở lại, lại phải đối mặt với ánh mắt chú ý của mọi người. "Cậu bị cảm thế nào mà vẫn chưa khỏi vậy?" Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc và quan tâm của mọi người, Lạc Tiểu Huân chỉ có thể cười khổ, trên cổ cô vẫn còn quấn khăn lụa như cũ, dấu hôn thật khó khăn lắm mới mất đi, trải qua mây mưa thất thường tối hôm qua, dấu cũ chưa mờ, vết mới lại có, cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc chột dạ giả bộ cảm mạo chưa lành. "Đại khái là có vài nguyên nhân, không phải là do khả năng miễn dịch của tôi kém, chính là do virus biến chứng a..." Tha thứ cho lời nói dối của cô, cô cũng là bất đắc dĩ thôi, ô ô ô ------ mỗi ngày đều phải dùng kem che khuyết điểm, quấn khăn lụa vài vòng quanh cổ, nơm nớp lo sợ người khác sẽ phát hiện, cô cũng rất thống khổ a. Bỗng dưng được nghỉ không một tuần phép, cô không thể lại tiếp tục xin nghỉ phép được, cứ như vậy lương tâm cô cũng không cho phép, huống chi cô cũng không thể làm chậm trễ duyên phận của khách hàng được, có rất nhiều kế hoạch thân cận đang chờ cô tiến hành đây. Hoạt động giao lưu thân cận tháng sau chính là hoạt động trọng điểm, mục đích chính là để những khách hàng có điều kiện tương đương cùng nhau liên hoan tập thể, hoạt động phải thật náo nhiệt, tạo nên bầu không khí thân thiện, nhưng lại không mất đi phong cách. Dựa vào hoạt động giao lưu này, chỉ cần không khí phù hợp, nội dung đặc sắc, có khi chỉ cần một lần cũng có thể ghép đôi thành công vài cặp ngẫu nhiên, giúp cho thành tích của công ty tốt hơn, nâng cao tỉ lệ ghép đôi thành công. Xác suất thành công này, cũng giống như xác suất lên lớp ở trường học hay học bổ sung, đối với danh tiếng của ngân hàng cùng với thành tích thu hút khách hàng rất có ảnh hưởng.
"Di ? Tiểu Huân, cậu có vẻ đẹp ra đấy?" "Có sao?" "Ha ha, đó là đương nhiên, Tiểu Huân yêu vào thì phải đẹp ra chứ, người ta có soái ca Dương Tiến Tường là vị hôn phu cơ mà." Tiểu Huân cười nói: "Chúng mình giải trừ hôn ước rồi." "Gì ?" Lời vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức khiến cho chấn động không nhỏ, nhất là đám nữ nhân viên văn phòng, không thể thiếu bát quái. "Cậu giải trừ hôn ước?" "Đúng vậy." Đối mặt với sự kinh ngạc cùng với nghẹn họng trăn trối của mọi người, Tiểu Huân vẫn tươi cười đầy mặt như cũ. "Vì sao vậy ?" Cô nhún nhún vai: "Anh ta yêu người khác." Lại là một trận ồ lên, đối diện với sự kinh ngạc, cô vẫn duy trì nụ cười từ đầu đến cuối, kỳ thật ngay cả bản thân cô cũng không ngờ tới, sự thật mà vài tuần trước còn không nói nên lời, hiện tại đã có thể tự nhiên nói ra, giống như đang bàn luận về thời tiết, không có gì ghê gớm, trong lòng thoải mái bất ngờ. Cô cũng không cảm thấy xấu hổ hay mất mặt gì hết, ngược lại mọi người xung quanh lại xấu hổ một trận, nhất thời không biết nên nói gì tiếp. Vị hôn phu bởi vì yêu người khác mà giải trừ hôn ước, thật sự là rất khó chịu, tin tức tới bất ngờ, làm cho mọi người nhất thời á khẩu không nói nên lời, đáng lý ra phải nói mấy câu an ủi nhân vật chính, nhưng mà nữ chính lại mỉm cười đầy mặt, hoàn toàn không nhìn ra có vẻ nào khổ sở, làm cho bọn họ không biết nên nói cái gì. Lạc Tiểu Huân chưa từng nghĩ tới, chính mình có thể tự nhiên đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc cùng với ánh mắt của mọi người như vậy, trải qua một tuần nghỉ phép cùng với xả hơi, cô đã để tâm hồn mình được thanh tẩy sạch sẽ, để cho những suy nghĩ mới mẻ tiến vào, so với việc tiếp tục sống trong giả dối cùng ngụy trang, cô thà rằng đối mặt với sự thật còn hơn. Cô muốn sống một cuộc sống mới, chấm dứt tất cả những gì có liên quan đến Dương Tiến Tường, cho nên cô mới có thể đối mặt như vậy với mọi người, thoải mái nói ra miệng, mặc kệ mọi người nghĩ ra sao, thấy cô thế nào, đáng thương, đồng tình, hay là giễu cợt cũng vậy, cô đã chuẩn bị đón nhận tất cả. Dù sao lòng người không phải thứ cô có khả năng khống chế, cũng như cô cũng không thể khống chế để Dương Tiến Tường tiếp tục yêu cô, nhưng ít nhất, cô có thể yêu chính bản thân mình, dũng cảm đón nhận sự thật, mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Cho nên, cô nhìn vẻ mặt nghẹn họng trân trối của mọi người, lấy một nụ cười trầm tĩnh chờ đợi, thì ra trong bất tri bất giác, cô đã thay đổi. Thích buôn chuyện là thiên tính của con người, quả nhiên sau một hồi kinh ngạc xong, bắt đầu có người hỏi thăm------ "Anh ta yêu người khác?" "Đúng vậy." "Cho nên giải trừ hôn ước với cậu?" "Đúng vậy." "Vậy...chắc cậu rất khổ sở đúng không? " Có người mặt mang chút đồng tình nói. "Lúc đầu có khổ sở, bây giờ thì không." "Đàn ông gì mà kém cỏi !" Có người căm phẫn bổ sung, người hùa theo cũng không ít. "Các cậu cho rằng anh ta kém cỏi?" "Đương nhiên kém cỏi nha! Đã đính hôn với cậu rồi, còn lăng nhăng như vậy a? Thật sự rất vô trách nhiệm." "Nói rất đúng!" Các cô gái thay nhau tức giận bất bình, hùa nhau mắng mỏ cái tên vô lương tâm kia, mà đương sự là cô lại lấy tâm tư bình thường đối đãi, ngược lại những người đứng xem đều phẫn nộ tập thể, rất nhập vai. Cô gật gật đầu, hỏi ngược lại mọi người: "Nếu anh ta đã kém cỏi như vậy, thì mình rời khỏi anh ta, là chuyện tốt đúng không ?" "Đúng rồi, cái tên thối tha kia! Không đáng để cậu lãng phí thời gian!" Cô lại gật đầu nói: "Đã lập gia đình thì phải lấy môt người chồng tốt, so với việc lấy một người đàn ông kém cỏi, không bằng cách xa hắn có phải tốt hơn đúng không ?" "Đúng rồi, đúng rồi, đúng vậy!" Mọi người gật đầu liên tiếp. "Cho nên đây chính là chuyện tốt, đã là chuyện tốt, mình vì sao lại còn phải khổ sở, hẳn là nên vui vẻ mới đúng, ít nhất mình cũng tránh được một kiếp, không cần phải lấy một người đàn ông kém cỏi, cho nên các cậu phải mừng cho mình mới đúng nha, có phải không ?" Cô nở nụ cười đẹp nhất, dùng một cái kết luận hợp lý nhất, sau đó nhìn mọi người. Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hẳn là vui vẻ ? Lời này nghe qua....hình như cũng rất có lý. Cô cười nói: "Không ai có ý kiến khác, chứng tỏ mọi người đều ủng hộ nha, giữa trưa mình mời cả nhà ăn bánh ngọt, đến ăn mừng mình giải trừ hôn ước, tránh được một kiếp." Chuyện cứ như vậy mà được thu xếp, nếu chủ nhân không khó chịu, cũng không để ý, hình như tiếp tục thảo luận nữa cũng chẳng có gì hay, vốn là tin tức nghe qua có vử khϊếp sợ lại phức tạp, cuối cùng liền trôi qua một cách đơn giản như vậy, mọi người đều trở về vị trí của mình, ngoan ngoãn làm chuyện của mình. Đống rác rưởi còn ứ đọng trong lòng cô, cuối cùng cũng có thể vứt bỏ sạch sẽ, từ này về sau, cô có thể rộng mở tấm lòng, không cần giấu diếm sự thật, dù sao đều là người chẳng liên quan, có gì hay mà để ý. Cô có thể thản nhiên đối mặt như vậy, cũng bởi vì trong lòng cô bây giờ đã lấp đầy hình bóng một người đàn ông khác. Chuyện cùng với Suất Vũ Sâm, cô không muốn nói cho mọi người biết nhanh như vậy, không phải là cố ý giấu diếm, mà là cô chỉ muốn mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi. Bọn họ bắt đầu đã yêu nhau mãnh liệt, sau đó tiến đến thành thục kết giao, giống như hai người đã kết giao nhiều năm, bọn họ hiểu biết lẫn nhau, cũng hiểu tính cách của đối phương, không cần giải thích hay nói năng nhiều, đã có thể hiểu được đối phương muốn gì. Ban ngày, bọn họ ai làm việc nấy, đến buổi tối, bọn họ triền miên cùng nhau, mồ hôi giao hòa. Có đôi khi, là cô đến nơi hắn ở, có đôi khi, là hắn đến chỗ cô qua đêm. Bọn họ hai người đều là kiểu người chưa đến mười hai giờ sẽ không tắt đèn đi ngủ, nằm trên chiếc giường lớn dành cho hai người, Lạc Tiểu Huân đặt laptop trên đùi, gõ lạch cạch. "Em đang gõ gì vậy ?" "Kế hoạch tháng sau." "Công việc bận rộn như vậy ?" "Ân, tháng sau phải tổ chức hoạt động giao lưu, là case do em phụ trách." "Hoạt động giao lưu thân cận ?" "Đúng vậy, đừng coi thường nó, chúng ta có thể kết thành mấy đôi, phải dựa vào những hoạt động tập thể kiểu này, đưa những khách hàng nam nữ có điều kiện tương đương, sắp xếp tham dự một hoạt động cộng đồng, để cho mọi người có cơ hội trò chuyện, cũng sẽ không quá giả tạo hay cố ý, ngược lại có thể làm cho mọi người tự nhiên tìm hiểu đối phương." Cô khi thì gõ bàn phím rất nhanh, lúc thì suy nghĩ, có đôi khi lại vội vàng vươn người đến bên tủ đầu giường cầm lấy tư liệu bên trên. Hắn nhìn vào màn hình máy tính của cô, tò mò hỏi: "Sao trước giờ anh chưa được mời đến tham gia hoạt động kiểu này nhỉ?" "Bởi vì anh sẽ không muốn tham gia." "Làm sao em biết?" Cô quay sang, hỏi lại: "Anh muốn tham gia sao ?" (cứ tưởng chị trả lời là "Em biết mà." =)) ) Hắn không trả lời, do dự nửa ngày chậm chạp mãi không phun ra nổi một chữ "Muốn", chính xác là chưa từng nghĩ đến, đáp án quá rõ ràng. Cô vỗ vỗ vai hắn, an ủi nói: "Đừng cậy mạnh." Như là sớm đã đoán trước hắn sẽ có phản ứng như vậy, tiếp tục làm việc của mình, khóe miệng lại dâng lên một chút tươi cười. Nụ cười này, bị tầm mắt lợi hại của hắn bắt được. Được lắm, cô gái nhỏ này dám giễu cợt hắn ?Nếu cô muốn tiếp tục tăng ca bận rộn với kế hoạch của cô, hắn ngồi bên cạnh cũng phải tìm chút chuyện để gϊếŧ thời gian chứ, vốn trong lòng hắn đã chẳng vui vẻ gì, bị cô lạnh nhạt vứt ở một bên đã lâu, bây giờ, hắn đã biết phải làm cái gì, mà đây cũng là chuyện duy nhất hắn muốn làm trong giờ phút này ----- Bàn tay to lớn không an phận lặng lẽ tiến vào trong áo ngủ mềm mại của cô, hắn vẫn cảm thấy, mấy thứ quần áo ở trên người cô đều rất dư thừa. "Đừng ầm ĩ, em đang suy nghĩ." Cô nhẹ giọng kháng nghị, đem tay hắn đẩy trở về. Hắn nào có ầm ĩ ? Ầm ĩ chỉ dùng với miệng, hắn chỉ có lấy tay sờ soạng một chút thôi mà. Bàn tay to an phận được một lúc, lại bắt đầu rục rịch, tấn công đến bộ ngực no đủ của cô. "Ai, đã bảo anh đừng có ầm ĩ nữa nha.” Cô bắt lấy bàn tay đang phủ trên ngực, nhíu mày kháng nghị, cảm giác cọ cọ gãi ngứa làm cô không thể chuyên tâm. Để tránh cho đôi da^ʍ thủ kia không có việc gì nhàn rỗi quá lại đánh lén bộ ngực của mình, vốn cô đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, chuyển sang tư thế nằm úp sấp, đặt laptop trên gối đầu, tiếp tục gõ tài liệu. Chiêu này chỉ hiệu quả được ba mươi giây, chỉ chốc lát sau, đôi chân tinh tế đang gác lên trên của cô trở thành mục tiêu tiếp theo. Hắn thưởng thức đôi chân nhỏ nhắn cùng với cặp đùi trắng như tuyết của cô, ngón chân được chăm sóc gọn gàng xinh đẹp, những đường nét mảnh khảnh bóng loáng mê người. đem bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp nắm gọn trong lòng bàn tay, vuốt ve yêu thích không buông, có lẽ là do hắn xoa bóp trúng vài huyệt vị, khiến cô thoải mái kêu lên một tiếng, cho nên không có ngăn cản động tác của hắn. Bàn tay to kẹp lấy đùi đẹp cùng với bàn chân nhỏ nhắn của cô, nhìn đôi chân này, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tinh tế, xinh đẹp khiến cho người ta thèm thuồng, cúi người xuống khẽ hôn lên. Giống như có con kiến bò qua ngứa ngáy, từ bàn chân đến trên cẳng chân kéo dài một đường thẳng tiến đến đùi, cuối cùng lại được một tấc lại muốn tiến một thước muốn cởi bỏ chiếc qυầи иᏂỏ của cô, ý đồ muốn ăn đến kiều đồn co dãn mê người của cô. "Ai nha-----" Cô tức giận ngăn đại sắc lang này lại. "Buông tay, không phải đã nói anh đừng ầm ĩ đến em sao, không cho phép cởϊ qυầи của em.” Cô vừa tức vừa buồn cười hờn dỗi, đồng thời trong lúc kháng nghị, một chân còn đặt trên mặt hắn, định đem đầu của hắn đẩy ra, hai tay cố gắng bảo vệ chiếc quần sắp bị hắn kéo rách đến nơi, nếu lại làm rách nữa, thì đây đã là cái thứ ba trong tháng này rồi. ( xịt máu mũi.....YD quá đi) Sắc quỷ tham ăn này ! Hắn chẳng những không chột dạ, còn rất hợp tình hợp lý mà kháng nghị: "Công việc của anh so với em còn bận hơn nhiều, thế mà anh cũng đâu có tăng ca, tận lực trở về cùng em nghỉ ngơi." "Vậy thì anh đi tăng ca đi, em cũng đâu có ngăn cản anh." "Nói gì vậy? Phụ nữ ngày nào cũng tăng ca, vứt đàn ông qua một bên." Nói xong lại đem lấy cặp đùi đẹp đang có ý đồ trốn đi dễ dàng túm trở về, hơn nữa còn đè lên trên. "A, làm gì ?" Cô thở hổn hển hỏi. "Đàn ông ở trên giường, ngoại trừ chuyện kia ra còn có thể làm gì ?" "Anh không tự mình xử lý được à." Câu này làm cho hắn không biết nên khóc hay nên cười: "Em nằm ngay bên cạnh, còn bảo anh tự "xử lý" , em có lương tâm hay không hả?" "Lần trước mấy ngày liền anh liên tục tăng ca, em cũng đâu có oán hận câu nào, cũng không có ngăn cản anh, mà em bất quá chỉ ở trên giường xem máy tính một chút, cũng thuận tiện ở bên cạnh anh, anh ngay cả một chút thời gian cũng không cho em, xin hỏi ai là người không có lương tâm ở đây ?" Hắn sửng sốt, nhất thời bị câu hỏi của cô làm cho á khẩu không trả lời được. Đôi môi xinh đẹp của cô, cong lên thắng lợi, cười cười nhìn hắn nói: "Cho nên , mời buông em ra, em còn phải làm xong việc đây." Buông cô ra? Không không không, bảo hắn làm sao mà buông cho được? Nửa người dưới của hắn đều đã súng lên đạn, cung lên dây, trong tình trạng vận sức chờ phát động, du͙© vọиɠ không được thỏa mãn đã thật lâu, làm sao có thể dễ dàng dập tắt như vậy ? Có nghe qua lửa cháy trong rừng rậm, dễ dàng bị dập tắt như vậy sao? Hắn nhướn mày, không phục, lại đem trách nhiệm đẩy về phía cô. "Em vẫn không có lương tâm." "Em chỗ nào không có lương tâm?" "Ai bảo em câu dẫn anh ?" Cô tức giận hỏi: "Xin hỏi bổn tiểu thư dùng chiêu thức như thế nào để câu dẫn anh ?" "Em có biết không, em để xõa tóc, bút cài vào vành tai, trên mặt còn có vài vết bút không cẩn thận quệt lên, dáng vẻ chăm chú làm việc, cực kỳ xinh đẹp ! Nhìn em như vậy, anh có thể ngủ được mới là lạ, em phải phụ trách bồi thường cho anh." "Anh đây rõ ràng là đang ----- a -----" Cúi xuống hôn, che lại cái miệng nhỏ của cô, ý tứ chính là, chấm dứt tranh luận, đã đến lúc giở trò vô lại.