anh thật sự là rất nghĩa khí nha!" Cô một bên hưng phấn mà nói, một bên lại dùng sức vỗ mạnh bờ vai của hắn. Hắn rất hiếm khi thấy cô biểu hiện phấn khởi như vậy ra ngoài, có chút lo lắng nói: "Cô hình như có chút say rồi." "Tôi xin anh đấy, tôi mới uống có mấy chén mà thôi, hơn nữa tôi uống rượu vào mặt sẽ đỏ lên, đừng ngạc nhiên có được không? Này, cám ơn cái nhẫn của anh."Cô đang định đem chiếc nhẫn trên ngón vô danh thảo ra trả lại cho hắn, nhưng lại bị hắn ngăn cản. "Cứ giữ lại đã, nếu như trên đường gặp phải người quen, còn có thể phát huy tác dụng." Cô gật đâu,"Cũng phải, hảo, lần sau tôi trả lại anh, anh không phải còn phải quay về công ty sao? Mau đi đi." "Tôi đưa cô về trước." "Không cần đâu, như vậy phiền phức lắm, trạm xe điện ngầm cũng ngay gần đây thôi, tôi đi xe điện ngầm là được rồi." "Thật sự không cần tôi đưa về?" "Không cần, không cần, anh còn có nhiều việc, mau về đi."Cô lại còn khoát khoát tay với hắn, giục hắn nhanh lên một chút, đừng vì cô mà chậm trễ chính sự. Hắn nhìn nụ cười thỏa mãn trên gương mặt cô, trầm ngâm một lúc, mới gật đầu. "Được rồi, đi đường cẩn thận." "Cám ơn anh nha, bye bye!" Cô một bên vui sướиɠ đưa mắt nhìn hắn, một bên phất tay, trên mặt tươi cười đến sáng lạn mà mỹ lệ, như là vừa mới chấm dứt một buổi party, vẫn còn đang chìm trong sự hưng phấn. Suất Vũ Sâm đi về hướng bãi đỗ xe, cho đến khi nhập vào trong đám đông, cô mới duỗi tay, nụ cười trên mặt giống như ánh dương nơi chân trời, bị đám mây che khuất, chậm rãi ảm đạm tắt dần. Cô thu hồi lại nụ cười, lẳng lặng đứng trên đường cái, cho đến khi chỉ còn lại mình cô, những cô đơn cùng hiu quạnh ẩn giấu tại phía sau, cũng lẳng lặng tràn vào trong lòng, cho dù trên đường có kẻ đến, có người đi, chỉ có mình cô là cô độc thê lương. Cơn gió thổi qua, vì sao lại lạnh lẽo như vậy? Làm cô không tự chủ được mà ôm lấy chính mình, biển người mịt mùng, nỗi buồn vô cớ giống như càng thêm bi thương, như băng tuyết dưới 0 độ, thấm vào trong ngực. Trái tim của cô, thì ra vẫn còn đau đớn, gỡ bỏ chiếc mặt nạ kia xuống, cũng cười không nổi. Cà buổi tiệc cưới, cô không cho phép trên mặt mình xuất hiện bất cứ vẻ bi thương nào, cũng tuyệt không rơi một giọt nước mắt, không dám để lộ ra sự yếu ớt của mình, đúng là một chuyện thật đáng buồn. Cô đứng lặng hồi lâu ở ven đường, một mình ngây ngốc, cho đến khi một bàn tay to lớn dầy dặn đặt trên vai cô, làm cho cô vốn đang thất thần đột nhiên quay đầu lại. Trừng mắt nhìn Suất Vũ Sâm, cô không ngờ hắn đã đi rồi mà còn quay lại, làm cho cô không kịp lau đi một giọt lệ còn vương trên khuôn mặt. Suất Vũ Sâm thở dài,"Tôi biết ngay mà." Cô gái bướng bỉnh này, quả nhiên một mình đứng trên đường cái rơi nước mắt. "Biết cái gì a?" "Vẫn còn giả bộ, muốn khóc thì cứ khóc đi." "Ai muốn khóc a, tôi mới không khóc đâu!" Cô một bên trợn mắt nói dối phủ nhận, một bên lấy tay vội vàng lau đi nước mắt, cố gắng tiêu hủy chứng cứ. Thật đáng ghét, hắn quay lại làm chi a? Hại cô ngay cả cơ hội khóc cũng không có, sớm biết vậy liền về đến nhà rồi hẵng khóc, nước mắt đáng chết này, mặc kệ cô có lau đi lau lại như thế nào, vẫn cứ làm ướt cả bàn tay của chính mình. Cô không phải là người thích khóc, nhưng mà nước mắt cứ như vòi nước, không thể ngừng được. Mất mặt muốn chết! Cô không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi của mình. Suất Vũ Sâm mạnh mẽ bắt được cổ tay của cô, một tay nâng chiếc cằm của cô lên, không cho phép cô né tránh, cử chỉ này, càng làm cho những giọt nước mắt của cô không còn chỗ nào lẩn trốn. "Làm gì vậy, buông tay ra!" Cô kháng nghị , vùng vẫy, nước mắt cũng không chịu thua kém mà tuôn ra như vỡ đê. Giây tiếp theo, cái miệng nhỏ nhắn của cô bị môi hắn áp xuống, không hề báo trước mà đoạt đi. Thân thể của cô cứng đờ, vì bất ngờ mà ngây người, vội vàng dùng hai tay để trước ngực hắn, né tránh sự tập kích của hắn. "Đang ở giữa đường, anh làm gì vậy !" Hắn không trả lời, nhưng một đôi mắt nóng bỏng như thiêu đốt, thâm thúy như biển, nóng cháy như lửa, nói lên ý đồ của hắn rất rõ ràng, hắn muốn hôn cô, lại cúi mặt xuống, Cô thà chết không buông, trái tim đã trở nên hỗn loạn. Người này đột nhiên phát thần kinh cái gì a ? Ghê tởm, còn dám bảo cô uống nhiều, hắn mới say bí tỉ ! Cô đã đủ hỗn loạn rồi, hắn lại còn cố ý chạy tới làm cho loạn thêm, người đàn ông này hành động chẳng theo bài bản nào hết, làm chân tay cô luống cuống, nhưng người của cô đã bị hắn ôm ở trong lòng, cánh tay vòng qua thực thổ phỉ không chịu buông. Hai tay để ở trước ngực hắn, cố gắng cách xa bờ môi của hắn, hình thành một trận giằng co. "Anh làm chi lại hôn tôi a!" Cô vẫn còn không chịu thỏa hiệp ở nơi đó.
"Vì sao hôn em? Cái này còn cần phải giải thích sao? "Đương nhiên là bởi vì thích cô a, cô gái ngốc! Hắn cuối cùng cũng hiểu, vì sao lúc cô khổ sở, hắn lại có thể nhận ra sự suy sụp buồn bã của cô. Vì sao lúc cô gọi điện thoại đến, hắn sẽ đứng ngồi không yên, nhất định phải làm cho rõ ràng xem cô đã xảy ra chuyện gì. Vì sao hắn có thể ngửi thấy, phía sau nụ cười của cô, cất giấu một trái tim bị thương tổn, làm cho hắn không có cách nào an tâm rời đi mà quay trở lại. Lúc nhìn thấy cô đơn độc đứng ở trên đường cái rơi nước mắt, đáp án trong nháy mắt trở nên rõ ràng ---- hắn thấy kinh ngạc khỉ bản thân mình, không biết từ lúc nào, đã thích cô, đã có ý nghĩ thôi thúc muốn bảo vệ cô. Hắn luôn luôn lịch sự, đối với phụ nữ rất ít khi thô lỗ như vậy, nhưng mà hắn chỉ muốn làm cho nước mắt của cô ngừng rơi, gạt đi những đau đớn của cô, dùng nhiệt tình của mình sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô, đem cô ôm lấy vào trong vòng tay của mình, dùng nụ hôn này để nói cho cô, hắn thích cô, hơn nữa, hắn không muốn cô vì một người đàn ông khác mà rơi nước mắt. ( ~> đàn ông đích thực, yeah !!! ) "Anh nếu dám làm vậy, tôi sẽ kêu lên!" Hắn vẫn như cũ không chịu buông cô ra, con ngươi đen bốc lên những tia sáng nóng rực, sáng quắc nhìn thẳng cô. "Tôi sẽ kêu thật đấy !" Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô, không những không buông ra, lại còn chậm rãi siết chặt, chậm rãi làm cho hai tay của cô trong ngực hắn mất đi sức lực, hơi thở gần trong gang tấc, càng lúc càng đến gần. "Tôi kêu đấy, tôi --- tôi thật sự --- sẽ ---kêu ----đấy----" thanh âm của cô ngày càng nhỏ, sức lực cũng ngày càng yếu ớt, cho đến khi hô hấp bị hai phiến môi nóng bỏng nuốt hết, xâm chiếm cái miệng nhỏ nhắn đang la hét của cô, nhất định muốn hôn cô, mà cô, rõ ràng có cơ hội kêu cứu, nhưng cô không có làm như vậy, lại còn làm cho cái lưỡi nóng rực xâm nhập, đoạt đi khả năng nói chuyện của cô. Người đàn ông này dám ở trên đường cái ngang nhiên hôn cô, căn bản chính là cường đạo mà ~>__<~! Vì sao trái tim cô lại đập loạn lên như vậy, không có cách nào thực sự ngăn cản hắn? Thân thể vốn lạnh lẽo, trong nháy mắt nhiệt độ dâng lên, mặt của cô thật là nóng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bị cuốn vào hơi thở bá đạo của hắn. Sự bá đạo của hắn, cô không tài nào chống cự nổi, rốt cục đầu hàng, mềm nhũn trong vòng tay hữu lực mạnh mẽ này. Hai người hôn nồng nhiệt trong gió, hoàn toàn không màng đến ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng trái tim của nhau đang đập mãnh liệt.
Như vậy có đúng không ? Cô có lẽ là bị hôn đến mê man đầu óc rồi, mới có thể mơ mơ màng màng mà bị hắn dắt đi, tùy ý cho bàn tay to lớn kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình mười ngón đan vào nhau chặt chẽ, mạnh mẽ dắt cô đi. Cô không biết hắn muốn dắt cô đi nơi nào, nhưng lại mơ hồ hiểu được chuyện gì sắp phát sinh. Như vậy có đúng không ? Lý trí của cô một mực tự hỏi bản thân, hơn nữa không ngừng tự mình giải thích, vị hôn phu trước ngày hôm nay kết hôn, cô thừa nhận bản thân bị đả kích, nhưng là không sa ngã đến nỗi không biết được bản thân đang làm gì? Chiếc xe tiến vào một khu biệt thự kiểu Âu, xung quanh đẹp đẽ như một tòa thành ẩn sâu trong núi rừng, cô cơ hồ có thể nghe được tiếng trái tim mình đang đập. Xe dừng ở trong ga ra, hắn xuống xe, mở cửa cho cô. Bây giờ bỏ đi vẫn còn kịp, nhưng mà một ham muốn ẩn giấu trong trái tim lại mê hoặc cô, khiến cô đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn đang duỗi ra của hắn. Cô nhất định là điên rồi, mới cỏ thể theo hắn vào trong phòng ! Như vậy có đúng không ? Dọc theo đường đi, trong cô không biết đã đấu tranh bao nhiêu lần, không ngừng hỏi chính mình, nhưng là hai chân của cô lại không nghe theo sự sai khiến vẫn bước theo hắn, như là bị ma nhập vậy. Cô thích hắn sao ? Nhất định là như vậy, nếu không cô sẽ không để cho hắn hôn cô, hơn nữa lại vì chuyện sắp phát sinh kia mà mặt đỏ tim đập, còn có sự trông mong rung động của một thiếu nữ. Cô bị kéo vào phòng, trong một khắc khi cánh cửa kia đóng lại, cô cũng bị hắn vây trong vòng tay, lưng của cô tựa vào tường, mà hai cánh tay của hắn cũng vắt ngang qua hai bên trái phải của cô chống vào tường, một cặp mắt sáng rực nóng bóng khóa trụ cô. Chiếc giường lớn ở phía sau hắn, được trang trí cực kỳ lãng mạn, mà du͙© vọиɠ thiêu đốt nơi đáy mắt hắn, đang cố gắng kiềm chế, như là lời nhắc nhở cuối cùng, nếu cô hối hận, bây giờ trốn vẫn còn kịp, trước khi hắn ra tay. Cô đã bị hấp dẫn sâu sắc bởi người đàn ông này, hắn như môt con báo đang săn mồi, mà cô, chính là con mồi, hắn đối với cô tràn ngập khát vọng, điểm này làm cô vui vẻ, những nghi hoặc lúc trước, sợ hãi cùng do dự, đều bị du͙© vọиɠ nồng đậm trước mắt thay thế. Cô trốn không thoát, không, phải nói, cô không muốn chạy trốn, bởi vì cô rất muốn biết, người đàn ông này có thể làm cho cô vui thích cùng kinh hỉ kiểu gì? Nụ hôn của hắn vừa ôn nhu vừa cường hãn, mà ở bên dưới lớp âu phục nho nhã cao quý này, là cơ thể như thế nào? Ẩn chứa bao nhiêu năng lượng ? Cô muốn biết lúc hắn phóng thích năng lượng, là ôn nhu như một chú cừu nhỏ, hay là cuồng dã như sói? Cô đoán, chỉ sợ là vế sau đi, bởi vì bộ dáng hắn nhìn chằm chằm cô, như muốn ăn cô. Phảng phất thời gian như đếm ngược đã chấm dứt, hắn dùng một nụ hôn thật sâu, mở màn cho một đợt sóng ngầm mãnh liệt, không để cho cô có cơ hội hối hận. Nụ hôn của hắn như có một sức quyến rũ mê hoặc đến kỳ lạ, kiên định mà tách môi của cô ra, cái lưỡi nóng bỏng tham nhập càn rỡ nuốt hết hô hấp của cô, bàn tay to lớn xoa nhẹ trên đùi cô, đem sức nóng từ lòng bàn tay dán lên da thịt hơi lạnh của cô, khé kéo làn váy của cô lên trên, thằm dò đường cong của bờ mông. Trái tim cô đập thật nhanh, những nơi bị hắn vuốt ve đầu trở nên đặc biệt mẫn cảm, như là đang bị đang bị một ngọn lửa thiêu đốt, thật nóng thật nóng.... Trong căn phòng tối, không có tiếng nói, chỉ có tiếng hít thở càng lúc càng gấp gáp, có của cô, cũng có của hắn. Đêm này là một đêm dài dằng dặc, đủ thời gian để hắn hảo hảo thăm dò thân thể của cô, đêm nay cô là của hắn, hắn muốn tất cả của cô. Giống như trải qua lễ rửa tội, tổn thương trong ngực cô, trải qua một đêm triền miên sau khi bi thương đau đớn hôm qua, đã lành lại. Lạc Tiểu Huân ngồi trước bàn vi tính, đầu óc cô bây giờ, giống như quá trình cài đặt lại của một chiếc máy tính, bên ngoài vẫn vậy, nhưng bên trong thì không giống. Độc tố còn sót lại của thương tổn mà Dương Tiến Tường gây cho cô, giống như virus của máy tính, rõ ràng đã bị đẩy ra ngoài, dường như đã là chuyện từ kiếp nào rồi, trong đầu cô bây giờ, đều là một đêm kí©ɧ ŧìиɧ của cô cùng Suất Vũ Sâm. "Khụ -- khụ khụ --" Mỗi khi có người đi qua chỗ cô ngồi, hoặc là có người nhìn về phía mình, cô lại phải ho khan vài tiếng. "Tiểu Huân, cô bị cảm ?" "Đúng vậy...." Cô cố ý dùng giọng nói khản đặc để trả lời. "Khó trách, tôi đang thấy kỳ quái, trời nóng như vậy cô lại đi quàng khăn lụa làm gì ?" "Sợ bệnh nặng hơn ấy mà, hơn nữa điều hòa rất lạnh." "Vậy chú ý nha." "Cảm ơn, khụ ..."