Hắn kinh ngạc gật đầu, trong mắt tràn ngập tán thưởng: "Cô thật hiểu rõ tôi! Nếu như cấp dưới của tôi ở công ty cũng thông minh như cô thì tốt quá." "Là nha, xin hỏi vị Đại lão bản này, có muốn vung tiền để chiêu mộ nhân tài như tôi?" Không ngờ hắn lại làm như thật sự suy nghĩ "Nếu như cô đồng ý hỗ trợ, tôi nguyện ý thuê cô làm công việc đóng giả bạn gái." Thật đúng là a ! "Không được." "Tại sao?" "Có bài học kinh nghiệm của ngày hôm qua, tôi cho rằng đây không phải là một lời đề nghị hay ho." Hắn biết cô ám chỉ chuyện cường hôn ngày hôm qua, mặc dù chỉ là môi chạm môi, nhưng nói thế nào vẫn là hắn đã mạo phạm cô, cho dù không phải hắn cố ý. "Cô chỉ cần ở bên cạnh tôi làm một nữ thần* là tốt rồi, tôi sẽ không xâm phạm cô, tôi năn nỉ cô đấy dược không? " Hắn thành tâm thỉnh cầu. *tức là chị chỉ cần đứng bên cạnh để anh "sùng bái, thờ cúng" là được rồi. Cô không hề suy nghĩ chút nào cự tuyệt: "Không được, anh đi tìm người khác đi, chuyện làm kẻ thế thân này, tôi không thể làm, hơn nữa tôi đi làm ở ngân hàng tương thân, vạn nhất chuyện truyền ra ngoài, người nào không hiểu nội tình, lại nói chúng tôi là lừa đảo thì sao! Tuyệt đối không được." "Cầu xin cô cũng không được?" "Dù anh có quỳ xuống cũng không được." Cô cũng rất có nguyên tắc, hơn nữa cô không muốn tham gia vào chuyện tình tay ba của người khác, người ta đã cắt đứt rồi mà vẫn còn rối loạn, cô phát thần kinh mới đi làm kẻ chạy cờ. Hắn dương mi, không được? Tốt ! "Hình như có người đã nói, nợ tôi hai phần nhân tình." Cô mới uống được nửa cốc trà, bỗng dưng cứng đờ. "Nêu như tôi nhớ không lầm, người kia vẫn còn nợ tôi một cái nhân tình." Khuôn mặt hắn lại trở về vẻ gian xảo quen thuộc, bộ dạng thành thật vừa rồi hoàn toàn không thấy, thay vào đó, là nụ cười tính kế. Cô buông chén trà, cắn răng nói: "Anh chưa từng nghe qua, giúp người làm niềm vui, không cần báo đáp sao.” “Tôi là người làm ăn, chuyện có lợi, sẽ không lãng phí." Hắn cười gian, rõ ràng đã nhìn ra nhược điểm của cô, nắm chặt không tha. Cô có cảm giác đang găp gỡ với tặc nhân, đối với người này tùy tiện đưa ra trái tim đồng tình, chẳng khác nào đưa thịt dê vào miệng sói, chẳng những làm điều thừa, không ngờ lại còn khiến mình lỗ vốn.
"Anh là gian thương sao?" Hắn nhún nhún vai. "Tôi chỉ không muốn làm thâm hụt tiền vốn." Ý tứ của hắn là, hắn đến thu nợ, là món nợ nhân tình. Cô oán hận cắn răng, trên thế gian, khó trả lại nhất chính là món nợ nhân tình, xem ra cô nhất định phải trả lại hắn phần nhân tình này, nếu không lần tới người đàn ông này không biết sẽ bắt cô làm chuyện gì để trả nợ vay nặng lãi không chừng, chi bằng nhanh chóng trả lại cho xong, cho đỡ phải thiệt thòi lớn hơn. Cô phẫn hận nói: "Được rồi, tôi giúp anh là được chứ gì." "Thật tốt quá, cô thật sự là giúp tôi một đại ân." Cô không phục trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng chính là vẻ mặt tươi cười khi thực hiện được gian kế. Nghiêm túc? Ăn nói thận trọng? Đều là lừa gạt a ! Người này căn bản vốn là một tên gian thương >___< Cô thề, tuyệt đối tuyệt đối không bao giờ nợ hắn thêm bất cứ nhân tình nào nữa.
Vì trả lại cho Suất Vũ Sâm một nhân tình, cô đóng giả làm bạn gái hắn, dù sao cũng chỉ là mấy buổi gặp mặt mà thôi, giúp hắn tham dự vài buổi tiệc, trước mặt người nhà hắn biểu hiện thân thiết một chút, diễn xong thì ai lại làm việc của người ấy. Vừa mới nói sẽ không nợ hắn thêm một nhân tình nào nữa, nhưng là trời không chiều lòng người, đã xảy ra một chuyện, làm cô không thể không mượn "sắc đẹp" của Suất Vũ Sâm một lần nữa. Hắn vừa mới họp xong, lại nhận được điện thoại, cuộc gọi đến hiển thị là số điện thoại của Lạc Tiểu Huân. "Uy." "Bây giờ anh có rảnh hay không? " Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lạc Tiểu Huân. "Một lát nữa tôi có một cuộc họp." Đầu bên kia im lặng trong chốc lát, mới nói tiếp: "Được rồi, không có chuyện gì đâu." Điện thoại bên kia đã ngắt, hắn vốn đang chuyên tâm xem tài liệu, tâm tư cũng đã chuyển qua cuộc điện thoại vừa rồi của Lạc Tiểu Huân, hắn trầm ngâm trong chốc lát, lập tức cầm lấy di động bấm số. Bên kia vừa nhấc máy, hắn đã nói luôn vào đề: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có a." "Tôi biết cô có chuyện, nếu không cô sẽ không gọi điện đến vào lúc này, làm sao vậy?" "Ân...Cũng không có chuyện gì đây, anh không phải có cuộc họp sao? Cứ làm việc của anh trước đi." Cô gái bướng bỉnh này, rõ ràng có chuyện, hắn cảm thấy được, mặc dù không nhìn thấy đối phương, nhưng thông qua điện thoại, hắn có thể cảm giác được cô đang có lời khó nói. Cô càng không thẳng thắn nói ra, hắn lại càng muốn biết, như có một tảng đá đang đè nặng trong lòng, nếu như không làm rõ cô muốn nói cái gì, hắn chỉ sợ cũng không có cách nào yên tâm mà đi họp được. "Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đầu dây bên kia do dự một lúc, mới giả bộ nhẹ nhõm mà trả lời -----"Kỳ thật cũng không có gì, hôn nay là Chủ Nhật, một người bạn của tôi tổ chức hôn lễ, cho nên...." "Hôn lễ?" "Phải, ở khách sạn Lệ Tinh, cái tên chồng chưa cưới trước kia của tôi sẽ kết hôn với cô nàng ngốc nghếch kia, anh có biết khoa trương thế nào không ? Cái tên kia vẫn còn mặt mũi mà mời tôi, tôi vốn không muốn đi, nhưng mà nếu như không đi, chẳng phải là nói cho người khác tôi vẫn còn để ý anh ta, cho nên tôi nhất định phải đi, nhưng mà-----" "Tút!" Điện thoại đột nhiên cắt đứt, Lạc Tiểu Huân chợt giật mình, cô nhìn vào điện thoại, ngẩn người một lúc lâu, định nhấn nút gọi lại, nhưng rồi lại nghĩ lại, liền bỏ qua cho ý nghĩ gọi lại, yên lặng cầm điện thoại di động cất đi. Cũng khó trách Suất Vũ Sâm lại cúp máy, một người bận rộn như hắn, ngay đến cả ngày nghỉ cũng phải tăng ca, làm sao có thời gian theo cô đi tham dự hôn lễ. Kỳ thật cô rất sợ, sợ khi tới nơi, cô sẽ không có cách nào giữ mình tỉnh táo. Khách khứa trong hôn lễ, có rất nhiều bạn bè của cô và Dương Tiến Tường, chuyện cô cùng với Dương Tiến Tường giải trừ hôn lễ, khẳng định cũng có rất nhiều người đã biết chuyện. Dòng chữ thϊếp vàng trên thiệp cưới, tên của cô dâu lại không phải cô, tám phần sẽ làm rớt kính mắt của khá nhiều người đi ? Cô có thể tưởng tượng mọi người sẽ đoán già đoán non thế nào về chuyện xưa như trái đất này, mấy người nhiều chuyện nhất định sẽ tìm mọi cách mà hỏi thăm, khẳng định có người còn cười nhạo cô là kẻ bị vứt bỏ. Vì tôn nghiêm của mình, cô phải làm như không có chuyện gì mà tham dự, hơn nữa phải rộng rãi mà chúc phúc cho hắn, để cho người khác biết, cô không phải người bị vứt bỏ, không muốn sau này bị gắn cho cái mác bị từ hôn, vẫn phải giữ gìn tôn nghiêm của cô như cũ.
Tối hôm qua, thậm chí còn có bạn hồi đại học gọi điện tới hỏi cô có chuyện gì xảy ra, còn nói cho côi lời đồn đại đã bay đầy trời, ai cũng nói Dương Tiến Tường di tình biệt luyến bỏ rơi cô, cô nghe xong đương nhiên phát hỏa, lập tức buột miệng, nói cô không phải bị vứt bỏ, mà là cô cũng yêu người khác, và cũng đã đính hôn rồi. Ai ai ai, tất cả đều tự trách mình không nuốt nổi cơn tức này, nhất thời xúc động nói chính mình chẳng những sẽ tham gia bữa tiệc, còn nói có thể sẽ mang theo vị hôn phu mới giới thiệu cho mọi người, bây giờ thì tốt rồi, lời nói dối như quả bóng tuyết, càng lăn lại càng lớn. Một lời nói dối khi đã nói ra, sẽ phải nói nhiều lời dối trá hơn nữa để che dấu cho nó, cô cảm thấy mình như đang đứng trên núi cao, gió tuyết ở bên tai điên cuồng gào thét, lúc nào cũng có thể có tuyết lở khiến cô bị chôn vùi. Chuyện này phải xử lý thế nào đây ? Cô phải dùng lý do gì đề giải thích với mấy người bạn thích xem náo nhiệt kia đây ? A---- cô thật chán ghét bản thân a.... Nhớ lúc đầu, cô và Dương Tiến Tường ở trong lớp là một đôi ai ai cũng ca ngợi, chuyện hai người đính hôn ai ai cũng biết. Kỳ thật chuyện giải trừ hôn ước cũng không phải chuyện gì to tát, chuyện này sớm muộn cũng truyền tới tai bạn học, chỉ là cô không ngờ lại nhanh đến như vậy. Đứng trước khách sạn, cô chần chừ xem có nên bước vào hay không, cuối cùng quyết định không tham gia, cứ bảo có việc đột xuất là được. Cô xoay ngươi đang định bước đi, không ngờ lại bị có người gọi lại----- "Kia không phải Tiểu Huân sao ?" Cả người Lạc Tiểu Huân cứng đơ, hít một hơi thật sâu, sau khí xoay người lại, trên mặt đã thay bằng nụ cười sáng chói. "A, đúng là Tiểu Huân, đã lâu không gặp." Một nhóm các cô gái đi tới, đúng là bạn học hồi đại học của cô. "Đã lâu không gặp." Lạc Tiểu Huân điềm nhiên như không chào hỏi mọi người, nghĩ thầm thế này thì có muốn chuồn cũng không kịp rồi, không thể để cho người ta thấy cô đã bước đến cửa rồi mà còn không vào, nói cô bỏ trốn đi ? Sau khi hàn huyên vài câu, cô gắng gượng đến cùng đi theo mọi người ngồi vào bàn, đúng như cô đoán, lúc cô vừa xuất hiện, mọi người vốn đang trò chuyện rôm rả đều im bặt, ánh mắt đồng loạt rơi xuống trên người cô. Những ánh mắt này, có nghi hoặc, có kinh ngạc, có tò mò, thậm chí cô còn mơ hồ nghe được, có người thì thẩm hỏi, vì sao cô dâu không phải cô ?