Chương 13: Cái chết của Đào Hoa

người dịch: anhdunghcdc

nguồn: bachngocsach


***

Chú hai nhanh chóng có mặt, khi nhìn thấy hình dáng Đào Hoa chú lại rất bình tĩnh, giống như mọi việc đều nằm trong tính toán của chú vậy. Chỉ có tôi là phát điên cầm lấy tay chú mà gào khóc. “Sao tự nhiên Đào Hoa lại thành ra thế này? Ngươi mau tìm cách cứu nàng.”

Chú hai bước lại gần, đưa tay kiểm tra hơi thở của nàng rồi lắc đầu. “Đào Hoa đi rồi.”

Tôi nghe mà như sét đánh ngang tai, cả người cứng đờ.

Đi rồi? Chết rồi?

Sao có thể như vậy được?

Tôi không tin, không thể tin. Nhưng dù tôi có gào khóc thế nào thì nàng cũng vĩnh viễn không mở mắt ra.

“Được rồi, việc đã đến nước này ngươi hãy chấp nhận thực tế đi.” Chú hai nhìn tôi bảo. “Hôm qua nàng còn bình thường, sao hôm nay đã chết rồi? Đây là số mệnh của nàng, cũng là điều duy nhất nàng có thể làm cho ngươi.”

Nghe thấy lời này rồi hoảng hốt, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Chú hai lấy từ trong ngực ra một cuốn sách rồi ném nó cho tôi. Đây là quyển sách mà tôi đã thấy lúc trước, quyển sách không có một chữ nào.

“Ngươi mở ra đi xem bây giờ ngươi đã có thể nhìn thấy chữ bên trong đó chưa?”

Tôi như một con rối cầm lấy cuốn sách, lật tờ thứ nhất ra. Kết quả khiến tôi kinh ngạc. Cuốn sách lúc trước quả thực trống rỗng không có gì, bây giờ đã xuất hiện những hàng chữ được viết bằng bút lông màu đen một cách cẩn thận, nắn nót.

“Ngươi nhìn thấy chữ bên trong sao?” Chú hai tò mò hỏi.

Tôi gật đầu. Chú hai vui mừng như điên. “Thành công rồi, thành công giúp ngươi khai khiếu rồi. Ngươi đã bước được bước đầu tiên. Ông nội ngươi lúc trước nói không sai. Ngươi đúng là người được ông trời lựa chọn, là thiên tuyển nhân. Chỉ có thiên tuyển nhân sau khi khai khiếu mới nhìn thấy chữ trong sách đó.”

Tôi ngẩng đầu nhìn chú, vẻ mặt vẫn còn mơ hồ không hiểu gì. “Ta khai khiếu? Việc này thì có liên quan gì đến Đào Hoa? Chẳng lẽ bởi vì...”

Trong đầu tôi hiện lên một ý niệm, cả người không điều khiển được lao đến nắm chặt chú hai mà gào to. “Ngươi đã làm gì? Đã làm gì với Đào Hoa? Ngươi... đêm động phòng ngươi đã nói gì với nàng? Ngươi bắt ta uống cái thứ nước trong chén ấy là gì?”

Chú hai thấy tôi kích động, biết là có một số việc không thể giấu mãi nên thờ dài. “Đào Hoa có mệnh thuần âm, mệnh cách đặc thù. Ngươi thành thân với nàng, thông qua chuyện nam nữ giao hợp mà hấp thụ âm khí của nàng, thải âm bổ dương, âm dương dung hợp mới có thể khai khiếu.”

Tôi mập mờ hiểu ra điều gì đó.

“Lúc đó ta cho ngươi uống thứ kia chính là Thủ Âm Thang, nó giúp tốc độ hấp thụ âm khí của Đào Hoa nhanh hơn gấp mười gấp trăm lần. Đào Hoa có chi mệnh thuần âm, khi không còn âm khí chèo chống, âm dương mất cân bằng thì tất nhiên sẽ mất mạng.”

Ầm!!!

Trong tai tôi như có tiếng sấm nổ tung, cả người lảo đảo suýt ngất đi. Tôi hiểu ra rồi, hiểu vì sao chú hai lại để tôi cưới Đào Hoa. Mục đích chỉ để cho tôi hấp thụ âm khí của nàng giúp tôi khai khiếu. Việc này được đánh đổi bằng chính tính mạng của nàng!

hy sinh tính mạng của nữ nhân mà ta yêu mến chỉ để giúp tôi khai khiếu, để tôi có thể nhìn thấy chữ trong cuốn sách kia ư?

Tôi nhìn chú hai với ánh mắt không thể tin được. Người mà tôi vẫn xem như người thân bỗng trở lên lạ lẫm vô cùng.

“Ngươi đừng trách ta. Ta làm vậy cũng để tốt cho ngươi, đó cũng là phương pháp duy nhất có thể giúp ngươi khai khiếu...”

“Mở khiếu cái gì? Ai bảo ngươi giúp ta khai khiếu?” Tôi không nhịn được nhìn chú gào lên. “Ta không muốn khai khiếu, ta không muốn Đào Hoa phải chết. Chính là ngươi đã hại chết nàng. Ngươi trả lại nàng cho ta.”

Tôi lao vào chú như một con mãnh hổ, dùng nắm đấm ra sức mà đánh. Chú hai nhắm hai mắt, không rên một tiếng. Không biết cứ như thế trong bao lâu chú hai mới hét lên một tiếng. “Đủ rồi.”

“Muốn thành đại sự thì phải có hy sinh. Đây dù sao cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, việc này so với thâm cừu huyết hận của nhà chúng ta thì có đáng gì?”

Tôi cảm thấy ngây dại. Chú hai thở dốc một hơi, giọng điều cũng hòa hoãn lại.

“Ta biết ngươi khó chịu trong lòng, ta biết ta có lỗi với ngươi nhưng đêm ngươi động phòng ta đã kéo Đào Hoa ra ngoài, nói cho nàng rõ chuyện này. Nàng sẵn lòng làm vậy. Đây là nàng tự nguyện ngươi hiểu chưa? Đào Hoa là một cô gái tốt. Nàng vốn có thể từ chối nhưng nàng vẫn vì ngươi mà không lùi bước. Nàng còn nói sẽ mãi mãi không hối hận, bởi vì cả đời này nàng chỉ yêu một mình ngươi mà thôi, nàng sẵn sàng vì ngươi mà chết. Bây giờ việc đã đến nước này, ngươi chỉ có thể chấp nhận thực tại và sống thật tốt, như thế mới không phụ sự hy sinh của cô ấy.”

“Việc ta và Đào Hoa thành thân cũng chỉ là một phần kế hoạch của ngươi có đúng không?” Tôi liền hỏi, lúc này đã mệt mỏi ra rời.

Chú hai không đáp, xem như ngầm thừa nhận.

“Cút.” Tôi quát lên.

Chú hai lặng lẽ cúi đầu đi ra ngoài. Ba ngày sau, tôi an táng cho Đào Hoa. Việc đã ra thế này thì tôi còn làm được gì nữa đây? Đây cũng là lúc mà tôi nhận ra mình nhỏ bé và bất lực đến nhường nào. Tôi vô năng, vô năng đến độ nữ nhân mình yêu thương cũng không thể bảo vệ được. Trong thoáng chốc tôi cảm thấy mình phải mạnh mẽ lên, phải mạnh mẽ hơn mới được.

Khóc lóc một hồi trước mộ nàng, cuối cùng tôi cũng lau khô nước mắt.

Hôm động phòng hoa chúc, chú hai kéo Đào Hoa ra rồi nói với nàng. “Đào Hoa, ngươi ở cùng một chỗ với Trường Sinh, âm khí của ngươi sẽ bị hắn hút mất, nhờ thế mà hắn sẽ được khai khiếu vì hắn chính là thiên tuyển nhân, là người được ông trời lựa chọn để trở nên bất phàm. Sai khi khai khiếu hắn có thể xem Vô Tự Đạo Thư và trở nên mạnh mẽ hơn, cường đại hơn. Hắn sẽ đứng trên đỉnh phong của nhân sinh còn ngươi, ngươi sẽ chết. Ngươi có nguyện ý không?”

Lúc đầu Đào Hoa trầm mặc, một lát sau mới ngẩng lên nói giọng kiên quyết. “Ta sẵn lòng, chỉ cần hắn có thể mạnh mẽ hơn, chỉ cần hắn sẽ không bị người ta khi dễ thì ta có chết cũng sẵn lòng.”

Đào Hoa biết ta từ nhỏ vốn nhu nhược cho nên mới bị Trương lão ỉu xìu khi dễ. Chính Đào Hoa cũng bởi vì nhu nhược nên mới bị ca ca nàng bức bách. Chúng ta đều nhu nhược cho nên mới bị người khác xem thường. Bởi vậy mà Đào Hoa hi vọng ta sẽ mạnh lên. Vì điều này nàng chấp nhận đánh đổi bằng sinh mạng mình.

Tôi quỳ trước mộ phần nàng, dùng hai tay mà vuốt ve. “Đào Hoa, ngươi yên tâm đi, nhất định ta sẽ mạnh hơn, nhất định sẽ không khiến ngươi phải thất vọng.”

Nước lại chảy trên mặt tôi nhưng lần này không phải là nước mắt mà là những giọt mưa từ trên cao rơi xuống. Một tuần lễ sau đó tôi vẫn không hoàn toàn thoát ra khỏi nỗi bi thương ấy. Với cái chết của Đào Hoa, người trong thôn cũng cảm giác có điều gì đó kỳ quái nhưng vì ngại chú hai nên không ai dám bàn luận lung tung gì. Hai vợ chồng Đại Quân Tử cũng không gây chuyện. Có lẽ bọn họ cảm thấy nàng đúng là khắc tinh của mình nên việc nàng sống hay chết chẳng có liên quan đến đến bọn họ.

Sau đó vợ Đại Quân Tử quả nhiên có mang, thế là hắn càng tin tưởng chú hai tôi. Trải qua thêm vài ngày nữa, tâm tình của tôi dần bình ổn trở lại, tôi có cảm giác mình đã thành thục hơn rất nhiều.

“Nói đi, bước tiếp theo trong kế hoạch của ngươi là gì?” Tôi nhìn chú hai lạnh lùng hỏi.

“Ngươi hết trách ta rồi?” Chú hai hỏi lại.

“Ngươi nghĩ vậy sao?” Tôi liếc mắt nhìn chú. Nỗi đau buồn vì cái chết của Đào Hoa không thể nào biến mất nhanh chóng như vậy, tôi càng không thể xem như không còn oán hận chú hai nữa. Chú hai nhìn tôi cười ngượng. “Việc đó... bước tiếp theo chính là chúng ta phải rời khỏi nơi này.”

“Đi đâu?”

“Đi huyện thành tìm Lý Toàn Đức. Hắn làm hại chúng ta tan cửa nát nhà, cũng là kẻ cầm đầu thứ ba. Trong tay hắn có cái mũi của ông nội ngươi.”

Tôi chẳng nói gì thêm. Rời khỏi nơi này cũng được. Dù sao Đào Hoa đã chết, tôi không còn lưu luyến gì nơi này nữa.

“Nhưng trước khi rời đi chúng ta vẫn phải làm một chuyện.”

“Là chuyện gì?”

“Việc của Gia Luật A Đóa kia.” Chú hai nhìn tôi bảo. “Nàng đưa ngọc hồ lô cho ngươi. Việc này không đơn giản. Ta đêm việc đó nói với sư phụ ta thì the ý của người, cái thai nhi trong ngọc hồ lô có thể là một cái Côn Luân Thai.”

“Côn Luân Thai?” Tôi chớp mắt, lấy cái hồ lô trên người ra cẩn thận quan sát. “Côn Luân Thai là cái gì?”

“Côn Luân Thai rất thần bí, nó có thể giúp cho người ta thành Tiên nhưng sư phụ nói không thể biết chắc chắn. Lúc nào đó chúng ta sẽ mang hồ lô đến cho người xem trực tiếp thì mới có thể xác định được.” Chú hai nói thêm. “Tóm lại việc liên quan đến người này không đơn giản chút nào. Trong tay nàng ta có Côn Luân Thai trân quý nhưng lại lấy làm lễ vật đưa cho ngươi, chỉ để nhờ ngươi đào phần mộ nàng lên cho nàng giải thoát. Việc này nhất định có vấn đề.”

Nhắc đến việc của Gia Luật A Đóa, thời gian gần đây tôi luôn nằm mơ thấy nàng. Trong mơ nàng một mực nhắc đi nhắc lại một câu. “Đào phần mộ của ta lên để ta được thoát ra ngoài. Ngươi nhát định phải làm việc đó, nếu không ta sẽ không để ngươi yên.”

Trước đó tôi đã đồng ý với nàng, còn nhận cả quà tạ lễ. Nếu tôi không làm, sợ là sẽ gặp phiền phức không mong muốn.

“Được, vậy thì lúc nào giải quyết việc đó?” Tôi hỏi chú hai.

“Đêm nay đi. Sau nửa đêm chúng ta đến bãi tha ma đào phần mộ nàng lên. Ta thật muốn xem cái người tên Gia Luật A Đóa này cất giấu bí mật gì bên trong?”