Thời gian đang trôi đi, không vì bất kì ai mà ngừng bước, nam nữ yêu nhau chỉ có thể may mắn bản thân không có uổng phí thanh xuân, dùng một tấm lưới nùng tình mật ý che đi thiên địa tình ái.
Hai người yêu nhau nồng cháy lần nữa, tay nắm tay xuất hiện trước mặt Thân Noãn Ngọc.
"Wa, wa, wa......" tiếng kêu to mang tính hí kịch, Thân Noãn Ngọc không hổ danh là nữ chính, cả người đều đang diễn, "Thật nên vì câu chuyện tình yêu của hai người đóng thành một bộ phim thần tượng, cư nhiên ngay cả con đều có rồi, em thật không dám tin, còn tưởng là mẹ đang ăn nói lung tung chứ!"
"Là thật đấy, một tuổi rưỡi rồi." Ân Mục Thành kiêu ngạo mà ưỡn ngực lên.
"Người mang thai lại không phải là anh, ra oai cái gì chứ?" Thân Noãn Ngọc như cũ lầm bầm, kéo tay Khương Thải Tiều, dùng sức lắc lắc cánh tay nhỏ bé của cô nói: "Thải Tiều, em muốn tha thứ cho anh trai chị rồi, đương nhiên cũng phải tha thứ việc chị trợ giúp nha. Bất quá, bọn chị thật sự đều rất là thích em, ngay cả cái tính cách siêu khó giải quyết của mẹ chị, cũng đối với em chỉ có khen ngợi chứ không có bắt bẻ."
Khương Thải Tiều cảm thấy thập phần hứng thú lại thụ sủng nhược kinh. "Em trước đây rất dịu dàng, rất ân cần à?"
Thân Noãn Ngọc phì cười. "Mới không phải, mẹ chị khen em có cá tính, không có cố ý lấy lòng Ân Mục Thành...quá tuyệt vời. Người đàn ông này à, rất dễ bị chiều hư, phải nhớ kỹ đấy."
"Được." Khương Thải Tiều rất nhanh đáp ứng.
Ân Mục Thành trừng Thân Noãn Ngọc một cái, "Này, đừng dạy hư bà xã anh!"
"Ah, người ta lại chưa gả cho anh." Thân Noãn Ngọc giật giật khóe môi, lầm bầm quen rồi, tránh để cho con cưng của trời quên mất bản thân cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi, trăm năm sau cũng giống nhau trở thành một đống xương trắng.
Khương Thải Tiều hứng thú nhìn cách bày trí của dân túc, còn có phòng ngủ của nữ chính trong phim, mà nam chính cũng là diễn viên hạng A đang nổi, gương mặt anh tuấn phối thêm một đôi mắt mang điện, không hề keo kiệt liên tục phát điện về phía Khương Thải Tiều, Ân Mục Thành lập tức ôm vai Thải Tiều tuyên bố chủ quyền, nam chính hạng A đó quay sang cùng Thân Noãn Ngọc bồi dưỡng cảm tình, vì tuyên truyền mà phim giả tình thật, hắn đều rất là vui lòng!
Thải Tiều giấu không nổi ý cười. Thật đúng là phim như đời người, đời người như phim mà, tin đồn thật thật giả giả khiến cho người khác hoa cả mắt lên.
Thân Noãn Ngọc đang đóng phim cùng nam phụ hạng A, vừa mới tung ra đã có rating rất không tầm thường, cộng thêm người vốn là trợ lý của Thân Noãn Ngọc Thương Mỹ Thụ sau khi từ chức cũng làm ra chút thành tựu, diễn vai nữ phụ thứ hai, nhưng lại giành ống kính, khiến cho vai phụ thứ nhất rất không hài lòng, hai người ở trên trường quay đối đầu với nhau, khiến cho đạo diễn đau đầu.
Thương Mỹ Thụ lập tức dựa vào người nam diễn viên hạng A, cố ý nhìn về phía Thân Noãn Ngọc tỏ vẻ, nửa đêm mấy ngày hôm nay thường hay chuồn vào phòng của nam diễn viên hạng A, còn để cho giới truyền thông biết nữa. Hôm nay nhìn thấy nam diễn viên hạng A lúc nào cũng dính bên cạnh Thân Noãn Ngọc, liền thừa lúc nam diễn viên hạng A trở về phòng trang điểm, liền nói hách với Thân Noãn Ngọc: "Anh ấy là bạn trai của tôi! Chúng tôi đã ở bên nhau rồi."
Bốn bề nổi lên tiếng kêu kinh ngạc, mọi người đang chờ đợi câu nói tiếp theo.
Ân Mục Thành và Khương Thải Tiều may mắn có mặt, mỉm cười sâu xa.
Thân Noãn Ngọc lười biếng vươn vai, nhẹ nhàng nhếch miệng cười cười. "Liên quan gì tới tôi chứ! Ai là bạn trai của cô, không cần báo cáo với tôi. Bất quá, trong giới này của chúng ta, ai với ai ở bên nhau, thông thường là do bên hạng A nói mới tính, hạng C với hạng D tự mình nói ra sẽ chỉ bị đem ra làm trò cười mà thôi!"
Sắc mặt Thương Mỹ Thụ quả nhiên không dễ xem rồi, bên cạnh lại có người lớn tiếng cười trộm, càng khiến cho cô khó xuống đài, phẫn nộ hét lên: "Thân Noãn Ngọc, phụ nữ đừng nên làm khó phụ nữ, tôi yêu anh ấy như vậy, cô không được cướp đi!" (đã lớn tiếng rồi thì cười trộm cái nổi gì nữa chứ)
Thân Noãn Ngọc đã không kiên nhẫn rồi. "Cô thật là rất hoang đường và nực cười, cô muốn yêu hắn ta là chuyện của cô, tôi không có chút hứng thú nào cả! Cô đừng đến cản trở tôi quay phim, không có bản lĩnh thì đi mua cái xích chó về xích hắn ta đi, đừng đến gây phiền toái cho tôi!"
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
"Cô......Cô thật quá đáng! Khi dễ người......" Đúng lúc nam hạng A đi ra, Thương Mỹ Thụ lập tức nhào vào lòng hắn khóc lóc kể tội, càng diễn càng nhập vai.
Nam hạng A khó xử đẩy Thương Mỹ Thụ ra, tại trường hợp công khai muốn rũ sạch quan hệ, gắn tên liền với tên của nữ hạng D không có tiếng tăm, giá trị của hắn sẽ tuột dốc không phanh ngay.
Thương Mỹ Thụ nếu như muốn nổi tiếng, chiêu này sẽ khiến cho cô ta từ hạng D thăng lên hạng C, nhưng cũng có khả năng bị phong sát. (phong tỏa và gϊếŧ chế theo nghĩa cắt cảnh không cho hoạt động tiếp nữa)
Ân Mục Thành kéo tay Khương Thải Tiều rời khỏi hiện trường quay phim, lui khỏi trận chiến.
"Noãn Ngọc không có chuyện gì chứ!" Khương Thải Tiều quan tâm hỏi.
"Không có chuyện gì đâu, nó có mẹ làm chỗ dựa, một diễn viên nhỏ không làm hại được nó đâu." Ân Mục Thành ho nhẹ một tiếng, che giấu ý cười tràn ra kéo miệng, "Một màn vừa rồi không phải còn đặc sắc hơn cả phim hài hay sao?"
"Quan hệ nam nữ hỗn loạn quá đi, không rõ ai là bạn trai của ai, phân biệt không được thật giả."
"Nên những người tính cách không đủ trầm ổn không thích hợp vào giới giới trí, giá trị quan sẽ bị rối loạn." Anh nói thẳng.
"Noãn Ngọc xem ra sẽ không như vậy."
"Câu nói cửa miệng của mẹ anh là: nó là do tổ sư gia thưởng cơm ăn." (???)
Hai người cứ như vậy vừa đi vừa nói, mãi đến lúc thiên hoang địa lão đều được.
Hạnh phúc bình thường cỡ nào!
"Mục Thành." Cô nhỏ giọng kêu.
"Làm sao vậy?" Giọng nói trầm thấp ôn nhu.
"Nếu như chúng ta kết hôn, mẹ anh và Noãn Ngọc có thế đến tham gia hôn lễ không? Mẫu thân anh có thể sẽ không vui hay không?"
Sắc mặt anh có chút khó xử. "Bọn họ vẫn luôn vua không gặp vua." (người này không gặp người kia)
"Kỳ thật cũng khó trách, trừ bỏ nhạc mẫu đại nhân không tính, con trai của em nếu như phải kêu một người phụ nữ khác là mẹ, em nghe đến cũng sẽ rất không thoải mái đấy!" cô suy bụng ta ra bụng người.
Tư tâm của Ân Mục Thành ít nhiều gì có chút hướng về Khưu Ánh Tuyết hơn, Khưu Ánh Tuyết toàn tâm toàn ý nuôi lớn anh, Thân Hải Vi ích kỷ bỏ rơi anh để sống cuộc sống mà bản thân muốn có, quá trình trưởng thành của anh không thể nói là không có tiếc nuối.
Đời người khó tránh khỏi những bước ngoặt trái phải làm khó dễ, giống như phía sau cuộc sống càng hạnh phúc, đều sẽ tồn tại một một chút chuyện không vui, chỉ là xem mỗi người làm sao để hóa giải thôi.
Thời gian ba tháng chuẩn bị cho hôn lễ, Ân Mục Thành đã mấy lần muốn nói lại thôi, chính là đối với Khưu Ánh Tuyết nói không ra lời. Đứa con trai cực khổ nuôi lớn, không phải chính là mong muốn trong hôn lễ của con trai có thể làm người chủ hôn sao?
Kết quả ngoài dự liệu của anh, Khưu Ánh Tuyết đã chủ động gửi một tấm thiệp cưới đến công ty của Thân Hải Vi.
Trước hôn lễ ba ngày, Thân Hải Vi đã hẹn Ân Mục Thành và Khương Thải Tiều ra ăn cơm, Thân Noãn Ngọc cũng đến. Người một nhà khó được cùng ăn bữa tối.
Hôm sau, Thân Hải Vi dẫn theo Thân Noãn Ngọc và người trong công ty qua Đại Lục, giúp Thân Noãn Ngọc nhận một bộ phim điện ảnh và hợp đồng quảng cáo, vừa đúng lúc "không rảnh" tham gia hôn lễ.
Câu nói khách sáo của Thân Hải Vi: "Ta chỉ làm nữ chính, không làm nữ phụ." Bà không giúp người ta cắm hoa.
Hôn nhân, là vì hai người yêu nhau có thể hạnh phúc bên nhau.
Trong cái ngày thần thánh này, Ân Mục Thành cả khuôn mặt vui sướиɠ không thể nhịn nổi, nhìn vào nụ cười sáng lạn đoạt lấy tâm hồn anh của Khương Thải Tiều, nói nhỏ bên tai cô: "Thật muốn lập tức la lớn "Lễ thành, đưa vào động phòng!""
Cô dâu xấu hổ lắc đầu với anh: "Phải làm đúng theo khuôn phép chứ."
"Anh biết chứ. Một đời người chỉ kết hôn có một lần, không làm theo khuôn phép, anh hai sẽ đem em giành trở lại."
"Vóc dáng của anh lại không nhỏ hơn anh ấy, anh sẽ sợ anh ấy sao?"
"Sợ. Nếu như anh hai không cho em gả, em sẽ gả sao?"
"Sẽ không."
Chú rể giận dỗi, "Em xem đi! Nói cái gì yêu anh, thì ra là lừa gạt tình cảm của anh."
Cô cười cười: "Không kết hôn với anh, có thể cùng anh bỏ trốn a!"
Ân Mục Thành an tâm rồi, cười đến hai mắt cũng phát sáng, hạnh phúc đến rất muốn than vãn.
Anh thật sự, thật sự rất là yêu cô.
Hai mắt cô cũng phát sáng theo, mặc sức đắm chìm trong vầng sáng của tình yêu.
Cùng nhau nở rộ thâm tình, nở nụ cười hạnh phúc!