Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thu Hồi Bạn Trai Giả Mạo

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khương Thải Tiều nhếch nhẹ khóe môi, "Cô thật là đáng thương, vẫn còn tin tưởng vào mệnh lệnh cha mẹ, lời người mai mối của thời cổ đại nữa sao? Vậy cô hãy về nhà từ từ mà đợi nha, đợi Mục Thành có một ngày lãng tử hồi đầu, hoặc là bỏ chút thời gian lấy lòng cha mẹ chồng tương lai, nấu canh ngon cho họ, pha nước tắm cho họ, đấm bóp cho Ân phu nhân......Uhm, chỉ cần cô hiếu thuận nhiều một chút, bọn họ chắc là sẽ thay cô trách mắng Mục Thành không biết tốt xấu, bỏ qua người phụ nữ tốt như......"

"Cô......Cô người phụ nữ không có tiêu chuẩn này, chỉ biết nhờ miệng lưỡi lanh lợi!" Tôn Dật Linh giơ tay lên cao, liền muốn đánh Khương Thải Tiều một bạt tai, trong không khí vang lên tiếng "Pằng", "Ahh......đau quá, đau quá!" Thì ra theo phản xạ có điều kiện Khương Thải Tiều liền ngồi thụp xuống, Tôn Dật Linh một chưởng đánh lên trên cửa sắt, đυ.ng phải bàn tay ngọc ngà.

"Cô một người phụ nữ có chuẩn mực thì tự đánh bản thân à!"

Một tiếng "Ầm", Khương Thải Tiều đóng lại cửa sắt trước mặt, cách cánh cửa làm mặt quỷ với Tôn Dật Linh, nói: "Cô tố cáo với Ân phu nhân nữa đi, ai sợ ai chứ? Đàn ông không yêu cô, chỉ còn cách lấy phụ huynh ra để chèn ép thôi, những thiên kim tiểu thư như cô mới thật là mất mặt mà!"

"Cô–"

"Nghĩ cách tìm người đàn ông thật lòng yêu cô đi! Nếu như cô còn một chút lòng tự trọng."

"Pằng" tiếng thứ hai, Khương Thải Tiều đi vào trong nhà đóng lại cánh cửa gỗ nặng, không tiếp tục để ý đến Tôn Dật Linh chân cao khí ngang, nộ khí xung thiên nữa, chỉ muốn trốn ở trong nhà bình phục lại trái tim hỗn loạn của mình.

Cô có thể ở trước mặt Tôn Dật Linh giả bộ kiên cường, giả bộ không để ý, giả bộ không bị thương tổn, thậm chí còn có thể phản kích lại, đó là lớp vỏ bảo vệ của cô, sợ người khác biết cô bị mất trí nhớ liền cho rằng cô dễ ăn hϊếp.

Sau khi đóng cửa lại, nhốt bản thân vào trong thành trì an toàn, cũng không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc cúi đầu xuống, nhìn nước mắt của bản thân từng giọt từng giọt rơi trên sàn nhà, mãi đến lúc cô cũng không thể nào thừa nhận được nữa, vô dụng ngồi xổm xuống ôm lấy mình, bi thương mà khóc không thành tiếng, giống như muốn phát tiết tất cả những ủy khuất của cô.

Cô cái gì cũng không biết, không hiểu rõ tình hình giống một con ngốc vậy......

Cô không biết lai lịch thật sự của Ân Mục Thành, không biết gia thế hiển hách của anh, không biết phụ thân, mẫu thân của anh kỳ thực không thích cô......Cô không có nhà, không có người thân khác, cô thậm chí không có ký ức của quá khứ, cô căn bản không có gì cả, giống như lục bình không có rễ vậy.

Cho rằng bản thân mình rất hạnh phúc, nhưng kỳ thực hạnh phúc này rất trống rỗng, hoàn toàn ỷ lại vào những gì Ân Mục Thành ban cho cả......Một khi anh thay lòng, hoặc thuận theo tâm ý của cha mẹ, cô sẽ lập tức từ trên thiên đàng rớt xuống địa ngục ngay.

Cô ôm gối ngồi đó, tóc dài che hết mặt cô, không ngừng khóc lóc nức nở, mặc cho bản thân tùy ý phát tiết tất cả bất an cùng đau xót. Tại sao cô không có người nhà nào cả? Tại sao cô lại bị mất trí nhớ?

"Trời ơi. Trời ơi. Tiểu Tiều em làm sao vậy?" Thân Noãn Ngọc tự mình mở cửa vào kinh ngạc kêu lên.

Cô nhấn chuông không có phản ứng gì, may là Ân Mục Thành có đưa cho cô chìa khóa dự phòng, ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc yếu ớt liền vào đây xem thử.

"Xảy ra chuyện ra vậy? Em đang khóc cái gì?" Chẳng lẽ chuyện mà cô lo sợ nhất đã phát sinh rồi? Khương Thải Tiều đột nhiên khôi phục trí nhớ, phát hiện tất cả chỉ là......

"Oa......" Khương Thải Tiều giống như nhìn thấy người thân ôm chặt cô khóc lớn, "Chị Noãn Ngọc......Em rất bất an......Em rất là sợ......Chị nói Mục Thành có phải đang gạt em không? Anh ấy vẫn luôn gạt em có phải hay không?"

"Làm sao có thể chứ?" Thân Noãn Ngọc mồ hôi chảy dọc sóng lưng, âm thầm che giấu sự bất an. "Tiểu Tiều, tại sao em đột nhiên khóc thành như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Khương Thải Tiều khóc đến thở không ra hơi, "Sáng nay......Mẫu thân của Mục Thành và Tôn Dật Linh đến tìm em......Tôn Dật Linh còn hai lần......nói Mục Thành là thiếu gia hào môn......nói em đừng sống chết bám lấy anh ấy không buông......Nhưng em cái gì cũng không biết cả......em vẫn luôn cho rằng anh ấy là công nhân viên chức bình thường......"

Thân Noãn Ngọc thoáng thở dài một hơi, ít ra không phải là tình huống xấu nhất, nhưng có một luồng nộ khí vô danh xông thẳng lên não cô, quý phụ hào môn thì có thể nói lời không giữ lấy lời sao? Không phải đã nói ít nhất sẽ cho Ân Mục Thành tự do một năm sao?!

"Em trước đừng khóc nữa, đợi một chút, chị kêu Mục Thành chính mình đến giải thích với em." Thân Noãn Ngọc lập tức lấy di động điên cuồn call Ân Mục Thành, đợi anh vừa bắt máy liền mắng ngay: "Họ Ân mấy người rốt cuộc là thế nào vậy? Đem lời hứa trở thành đánh rắm......Em không đầu không đuôi? Alo, Ân Mục Thành, anh bây giờ lập tức trở về xem coi Thải Tiều khóc thê thảm bao nhiêu, hai con mắt đều sưng lên rồi......Còn phải hỏi, đương nhiên là mẫu thân bên kia của anh và một người phụ nữ tên Tôn Dật Linh, cùng nhau đến khi dễ Tiểu Tiều, khai hết toàn bộ gốc gác của anh rồi, ngược lại còn vu oan cho Tiểu Tiều là cô bé lọ lem sống chết bám lấy hoàng tử không buông, muốn cô ấy rời khỏi anh!" cô theo lẽ thường mà suy đoán, lại có thể nói trúng được bảy, tám phần.

Cuộc gọi kết thúc, Thân Noãn Ngọc quay đầu nói người đang nước mắt ngắn nước mắt dài: "Mục Thành nói đợi một lát anh ấy sẽ về."

Nước mắt của Khương Thải Tiều ấm nóng, bất lực rơi xuống hai giọt, nhưng cũng không khóc tiếp nữa.

"Chị Noãn Ngọc chị rất là mạnh mẽ!" Cô nghe đến ngây ngốc rồi.

"Đó là đương nhiên. Cô gái yếu đuối, nữ thần thanh thuần toàn là mặt nạ, giấy bọc cả, không mạnh mẽ một chút làm sao có thể phát sáng trong giới giải trí này chứ? Sớm đã chết không thấy xác rồi." Thân Noãn Ngọc nhanh mồn nhanh miệng nói, cũng chỉ ở trước mặt những người không bán đứng cô mới dám nói ra những lời nói thật lòng.

Trong lòng Khương Thải Tiều thật là bách vị tạp trần, hơn nữa còn dâng lên từng trận sương sầu.

***

Anh không có tư cách yêu đương sao?

Tại sao không thể cho anh yêu đương bình thường được chứ, cố tình phải phá hoại chứ?

Ân Mục Thành trực tiếp xông vào phòng tổng tài, thân là trợ lý tổng tài Ân Thượng Võ gật đầu với anh một cái, tự mình lui ra, đem không gian giành lại cho bọn họ.

Ân Hạo Vân hơi nheo mắt lại, "Xem con hấp hấp tấp tấp kìa, Thượng Võ so với con trầm tĩnh hơn nhiều."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Một cổ hàn khí xông thẳng lên não, Ân Mục Thành nghiêng người nhìn hầm hậm, "Đợi Thượng Võ cũng rơi vào lưới tình, rồi sống sờ sờ bị ba mẹ chia rẽ, ba hãy xem xem nó có phát điên hay không?"

"Rốt cuộc con muốn nói gì?"

"Con, thân là con trai của cha, không thể tự do yêu đương hay sao? Tại sao không thể thành toàn cho con đường hoàng yêu một lần chứ? Tại sao mặt ngoài hứa cho con một năm tự do, nhưng lại âm thầm phá hoại chứ?"

"Ta luôn nói lời giữ lời!" Ân Hạo Vân không vui khi bị chấp vấn.

"Nhưng mẹ lại mang theo Tôn Dật Linh tìm bạn gái con gây sự, vã lại Tiểu Tiều cô ấy căn bản......căn bản không biết con là con trai của Ân tổng tài. Cô ấy không biết, cũng không có khả năng biết."

"Tại sao con dám khẳng định như vậy? Bây giờ những đứa con gái có tâm cơ đâu đâu cũng có, cũng từng có gái làng chơi một mặt thanh thuần nói không biết ta là ai, muốn thu hút sự chú ý của ta, ta cũng thuận theo kịch bản của cô ta......"

"Không thể nào." Ân Mục Thành tự cười nhạo một tiếng. "Bởi vì kịch bản là do con viết, đạo diễn cũng là con."

"Cái gì?"

"Nếu như ba hứa không nói cho mẹ nghe, con có thể nói cho ba nghe sự thật."

"Được, nói đi."

"Bạn gái con Khương Thải Tiều, năm tháng trước mới bị con từ bệnh viện rước về, cô ấy bị mất trí nhớ, căn bản không biết con là ai, chó mèo gì đó, giáp ất bính đinh gì đó, cô ấy hết thảy đều không biết."

Ân Hạo Vân cho dù kiến thức sâu rộng, cũng ngây người một lát.

"Con rốt cuộc đang giở trò quỷ gì vậy?"

"Con chỉ hy vọng có một người con gái thật lòng yêu con, mà không phải vì thân phận của con."

"Thế tại sao lại là cô ta?"

"Con để ý cô ấy rất lâu rồi, không ngừng bị cô ấy hấp dẫn, nghĩ hết mọi cách ở những chỗ cô ấy có thể xuất hiện mà hiện thân, cho dù chỉ là xa xa ngắm nhìn cô ấy, không thể cùng cô ấy mặt đối mặt nói chuyện, con cũng khống chế không được du͙© vọиɠ muốn được nhìn thấy cô ấy, con cho rằng......cả đời này cũng sẽ không có cơ hội có được cô ấy, chỉ có thể đứng ở bên cạnh ngóng nhìn cô ấy thôi, không nghĩ tới Thượng Đế nghe thấy lời cầu khẩn của con, gieo xuống một hạt giống hoa hồng trong tâm hồn khô cạn như sa mạc của con, nở ra bông hoa tình yêu."

Ân Mục Thành nói đến sau cùng, trong mắt cũng nhuốm lên một luồng ánh sáng sinh động chói mắt, Ân Hạo Vân ngược lại nhếch khóe miệng cười khổ một cái, tiếng chuông cảnh cáo trong lòng vang lên.

Trong đời mỗi con người tình yêu là một bài tập tra tấn lòng người, bao nhiêu người vì quá mức cố chấp mà bị thương đến không còn chỗ nào lành lặn. Ân Hạo Vân cũng từng trẻ tuổi, nên rất là hiểu rõ, hơn nữa biểu tình của con trai dung hợp giữa thâm tình với đau khổ, việc này không hay cho lắm, biểu thị anh đã rơi vào mê cung cố chấp rồi, có khả năng sẽ không thoát ra được nữa.

Người kế nghiệp của Ân Hạo Vân, hóa ra cũng có nhi nữ tình trường?

Ông có chút đăm chiêu nhíu chặt mày lại, "Từ trước tới nay con với mẹ con tình cảm rất tốt, ta chưa từng thấy qua bà ấy đối với ai trả giá liên tục, không ngừng giống đối với con vậy, thậm chí đối với ta còn không có tốt đến vậy, tại sao không thể thẳng thắn nói rõ với mẹ con chứ?"

Ân Mục Thành trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Bởi vì mẹ đối với con quá tốt, kỳ vọng quá cao, con không có cách nào ở trước mặt mẹ thừa nhận con là đứa con trai không hoàn mỹ, con không muốn để cho mẹ thất vọng."

"Coi như con còn chưa có mất hết lý trí, Mục Thành. Chỉ có mẹ con thủy chung ủng hộ con, xem con như là con ruột, con mới có thể là "người kế nghiệp đương nhiên" của ta, bởi vì mẹ con là cổ đông lớn thứ hai của Đỉnh Thành, những mối quan hệ lợi hại trong đó, tin tưởng con so với ta còn rõ hơn."

"Con biết, nhưng hai người đã hứa cho con thời gian một năm."

"Nhất định là cô gái đó có vấn đề!"

"Tiểu Tiều không có vấn đề, là mẹ lầm lẩn rồi......"

"Vậy thì là con có vấn đề rồi." Ân Hạo Vân không có lòng đồng cảm dư thừa để đồng tình loại tình cảm nhỏ nhặt này, nhẫn nại mà trầm ngâm nói: "Trước khi mẹ con chưa ra thông điệp cuối cùng với con, con trước tự mình xử lý đoạn cảm tình không thể nào có kết quả này đi, đó mới là hành động thông minh, đối với cô gái đó cũng có thể giảm sự tổn thương đến mức thấp nhất."

"Ba!"

"Tình yêu rất vĩ đại, nhưng chỉ đối với phụ nữ mới vĩ đại, đàn ông chúng ta phải xem tình yêu như một thứ gia vị, một loại đầu tư. Mục Thành, đem tình yêu của con đầu tư vào cuộc hôn nhân có lợi nhất, đây là lời khuyên chân thành của ta."

"Giống ba với mẹ vậy à?"

"Không sai."



"Không sai? Đúng rồi, ba thỏa mãn rồi, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, muốn đàn bà tùy thời có hàng mới. Nhưng còn mẹ thì sao? Nếu như mẹ có được toàn bộ tình yêu từ trên người ba, thì sẽ không một lòng một dạ khống chế con, bởi vì bà không thể khống chế được ba, con liền biến thành vật cứu tế của mẹ!"

"Nhưng con cũng bởi vậy mà có được tất cả, không phải sao? Con nhưng là người có lợi nhất, còn oán trách cái gì nữa?"

"Không sai, không sai, một đứa con riêng được sinh ra do nɠɵạı ŧìиɧ có thể hưởng thụ những đãi ngộ như thế, đích thực phải tri ân báo đáp, khấu tạ long ân. Nếu như con là kết tinh tình yêu của ba và mẹ, ba sẽ nói những lời này với con sao?" Anh tự cười nhạo một cái, trong mắt có sự bi thương.

"Ân Mục Thành......"

Ân Mục Thành đã xoay người bỏ đi, kéo cửa của phòng tổng tài ra, không muốn để cho bản thân càng mất kiểm soát, trong lòng trách mắng sự ngu ngốc của bản thân, lại có thể "chân tình tỏ tình" với phụ thân, đáng đời tự rước lấy nhục.

Thái độ dùng tình đời này của Ân Hạo Vân, là sự kinh nhờn đối với "tình yêu"!

Ân Mục Thành đứng trước cửa hít sâu một hơi, không quan tâm đến ánh mắt của thư ký, xoay người đi vào phòng làm việc của trợ lý đặc biệt của tổng tài ở kế bên.

"Đang bận sao?" Đôi mắt trong veo hoàn toàn không có một tia kích động.

"Có chuyện gì sao?" Ân Thượng Võ ngẩng đầu, ánh mắt sáng và sắc bén như băng.

Cho dù là anh em ruột, nhưng chưa từng sinh sống chung qua một ngày, cũng không học cùng trường, hai người đàn ông gần như không hề xuất hiện cùng một lúc, nói về "huynh đệ tình thâm" thì quá giả tạo rồi, vậy thì gặp chuyện bàn chuyện còn thực tế hơn.

"Đã quyết định xong muốn qua công ty nào thi triển thân thủ rồi à?" Ân Mục Thành cũng từng ngồi trong phòng làm việc này hai năm, coi như thực tập sinh nhai, em trai cũng không ngoại lệ, sau đó sẽ bị phái đi một công ty nào đó dưới trướng.

"Vẫn chưa quyết định."

"Đợi quyết định xong rồi, nói cho anh một tiếng, anh sẽ tặng em một món quà."

"Nói nghe xem, em không nhất định sẽ cần đến." Câu trả lời lãnh đạm giống như một thùng nước đá, đủ để dập tắt nhiệt tình.

Ân Mục Thành ngược lại không hề ngạc nhiên, cười nhạt.

"Thật là đứa em trai siêu cấp không dễ thương."

"Nếu như anh cần một đứa em trai dễ thương, thì mời qua kế bên thỉnh cầu phụ thân tiếp tục cố gắng đi." Đề nghị chân thành.

"Lời nói đùa rất nhạt." Ân Mục Thành không có thời gian để nói quá nhiều lời nói nhảm, anh còn phải vội về nhà. "Thượng Võ, đợi chỉ thị chuyển công tác được phát ra, em sẽ cần một thư ký, anh tiến cử Uông Ninh cho em."

"Cô ta có vấn đề gì sao?"

"Là một thư ký xứng chức, cô ta không có vấn đề."

"Nói ra một lý do, thuyết phục em." Thế sao lại không cần?

Một người đàn ông rất thông duệ! Thật khó xử lý.

"Uông Ninh là cơ sở ngầm mà người phụ nữ khác sắp xếp." Ân Mục Thành tựa giễu nhưng không giễu.

Ý muốn nói Uông Ninh rất dễ bị mua chuộc, nhưng lại không trực tiếp FIRE, nếu không đối phương sẽ phát giác anh đã biết rồi, nên chỉ có thể khéo léo chuyển công tác cho cô ta.

Ân Thượng Võ trầm mặc nửa ngày. "Thái tử, em chân thành đồng cảm với anh."

"Cám ơn. Anh không để ý em ngiêm khắc, lạnh lùng tôi luyện cô ta đâu."

"Việc đó không phiền anh lo lắng, ở trước mặt em giở trò chính là tự tìm lấy khổ."

"Anh đi trước đây."

Ân Thượng Võ tự nhiên không tiễn, tiếp tục làm việc.

Cho dù tất cả mọi người đều cho rằng hắn ghen tỵ với vị trí của Ân Mục Thành, ngay cả mẫu thân cũng từng tức giận bất bình tranh cãi tại sao trưởng tử lại kêu là "Mục Thành" chứ, tỏ rõ là chủ nhân tương lai của "Đỉnh Thành" rồi còn gì, điều này không công bằng!

Ân Thượng Võ lại thấy rất là công bằng, hắn một chút cũng không muốn trở thành Ân Mục Thành, có một người mẹ hoàn mỹ như Khưu Ánh Tuyết, làm cho hắn cảm thấy nổi cả da gà.
« Chương TrướcChương Tiếp »