- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thủ Hộ Thiên Sứ
- Chương 79
Thủ Hộ Thiên Sứ
Chương 79
Edit: sunflower2white
Năm phút trôi qua… Mười phút trôi qua… Ba mươi phút trôi qua…
Nhiều giờ trôi qua, Nghê Cẩm Tân cùng với Nghê Tử Uyển thấp thỏm ngồi đợi đến chết khát trong phòng khách, mà vẫn không thấy bóng dáng Long Thiếu Hạo đâu. Phòng khách không có lấy một bóng người, trà uống xong đã từ lâu rồi cũng không có ai đến châm cho tách khác, thật là thờ ơ, tiếp đãi không chu đáo. Nghê Cẩm Tân vẫn còn nhẫn nhịn được, nhưng Nghê Tử Uyển không có đủ kiên nhẫn như vậy, cô không ngừng đi qua đi lại, quay lại nhìn ngó lên lầu, muốn lớn tiếng gọi nhưng rồi lại không dám, vài lần những lời thô tục dâng lên cổ sắp phun ra khỏi miệng nhưng lại e ngại, không dám, nén lại nuốt trở vô bụng.
Nghê Tử Uyển nổi giận đùng đùng ngồi ở xuống sô pha, nhìn ba, “Ba, chúng ta đi thôi, đừng đợi nữa, anh ta không gặp đâu, anh ta chỉ muốn trêu đùa chúng ta mà thôi.“
“Câm miệng, đây đều là cô đáng phải chịu.” Sắc mặt Nghê Cẩm Tân không chút hòa nhã nhìn con gái, “Cô làm ra những chuyện như vậy mà còn kỳ vọng họ vui vẻ phấn khởi, hài lòng chào đón cô sao?“
Nghê Tử Uyển á khẩu không trả lời được.
Lúc này, Lưu quản gia đi tới, “Ông Nghê, cô Nghê, cậu chủ chúng tôi đã xử lý công việc xong rồi, lập tức sẽ tới đây. Xin hai vị cố kiên nhẫn chờ.“
Năm phút sau, Long Thiếu Hạo trong bộ pyjama màu trắng từ trên lầu đi xuống, “Bác trai, đã lâu không gặp!“
Nghê Cẩm Tân vội nhanh đứng lên, ông ta trước mặt người khác trước nay đều cao hơn người một bậc, vậy mà lúc đứng trước cậu trai trẻ trung này lại bất giác mà vô cùng khẩn trương.
“Bác trai, mời ngồi.” Nghê Cẩm Tân theo lời ngồi xuống.
“Không biết bác trai tìm đến là có chuyện gì?” Long Thiếu Hạo hỏi ông, đối với Nghê Tử Uyển từ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh chăm chăm nhìn, anh hoàn toàn như không nhìn thấy sự tồn tại của cô.
Nghê Tử Uyển thầm cảm thấy có điều không đúng, nhưng cũng không dám nói nhiều. Tuy rằng nói phải từ bỏ anh, nhưng khi nhìn thấy anh, lòng của cô vẫn không tự chủ được, tim đập bình bịch, nhảy loạn điên cuồng, giống muốn nhảy khỏi l*иg ngực.
Nhắc tới mục đích đến, Nghê Cẩm Tân thật sự vô cùng xấu hổ, “Cháu Hạo, hôm nay bác cố ý dẫn theo đứa con gái ngỗ nghịch này tới đây xin nhận lỗi, xin cháu niệm tình trước đây bỏ qua cho Tử Uyển một lần. Bác đảm bảo sau này không bao giờ để những chuyện như vậy xảy ra nữa.“
“Anh Thiếu Hạo, xin anh tha thứ cho Tử Uyển, là em rất không hiểu chuyện, anh tha thứ cho em đi!“
Long Thiếu Hạo khẽ nheo mắt lại, chăm chú nhìn cô đánh giá. Nghê Tử Uyển bị nhìn một hồi cũng thấy thiếu tự tin, cô thành tâm xin lỗi, “Thực xin lỗi, em thật sự biết sai rồi.“
Long Thiếu Hạo gần như có thể nhìn thấu vào sâu trong nội tâm của cô, ánh mắt tập trung nhìn cô, anh không nói một lời, nhưng trong mắt tràn ngập sát ý, Nghê Tử Uyển bị buộc phải liên tục lùi lại, cuống quít, toàn thân toát mồ hôi lạnh, “Anh Thiếu Hạo…“
“Kêu tôi Long Tổng tài.” Long Thiếu Hạo nhíu mày bảo, âm thanh có chút buồn bực.
Nghê Tử Uyển sợ tới mức nước mắt chảy ròng, trốn sau lưng cha mình. Nghê Cẩm Tân vội vàng một mặt trấn an cô, lại một mặt quay qua phía Long Thiếu Hạo muốn cầu xin tha thứ, “Long Tổng tài, có thể mời Luyến Luyến xuống đây một chút không? Tôi và Tử Uyển muốn tự mình nói lời xin lỗi với con bé.“
“Không cần.” Long Thiếu Hạo khẽ nhếch mép, lạnh lùng nói, “Chuyện này không cần bàn lại, cũng không cần phải thảo luận thêm nữa, quyết định của tôi sẽ không thay đổi .“
“Tôi muốn gặp Luyến Luyến.” Nghê Cẩm Tân kiên trì nói. Hiện tại hy vọng duy nhất của ông chính là Luyến Luyến, tuy rằng ông không dám xác định cô có thể giúp ông hay không, nhưng lấy tình thế trước mắt mà xem, cô là cơ hội duy nhất của Tử Uyển, bất luận như thế nào, ông phải gặp cho được Luyến Luyến.
“Vậy ông sẽ chết.” Long Thiếu Hạo đơn giản nhắm mắt lại, thờ ơ, không thèm đếm xỉa đến ông nói: “Toàn bộ chuyện này Luyến Luyến cũng không biết, mà tôi cũng không định cho Luyến Luyến biết.“
“Chẳng lẻ một con đường sống cũng không thể cho sao?” Nghê Cẩm Tân tuyệt vọng hỏi, bất luận là Long môn hay Tập đoàn Đằng Long, thế lực của cậu ta đều rất khổng lồ, hai thế lực kia đều không phải là thứ mà bọn họ có thể trêu chọc được. Sáu năm trước, chỉ trong thời gian ngắn ngủi cậu ta đã hủy đi Tập đoàn Nghê thị của ông, sáu năm sau, ông không thể để cậu ta lại hủy đi sự nghiệp của người thân của ông. Chỉ là hiện bây giờ, ông có thể lấy cái gì để liều mạng với Long Thiếu Hạo đây? Bất luận ông có làm như thế nào, đều là lấy trứng chọi đá, căn bản không hề có phần thắng, nhưng ông phải buộc cậu ta thỏa hiệp, ông không thể không làm, dù sao Tử Uyển cũng là con gái của ông, tuy rằng rất giận cônhưng ông cũng không thể nào trơ mắt nhìn thấy người khác hủy hoại con gái ông. Vì Tử Uyển, bất cứ giá nào ông cũng phải đánh cược.
Nghê Cẩm Tân khụy gối xuống quỳ trước mặt Long Thiếu Hạo, “Long Tổng tài, cầu xin cậu, buông tha cho con gái của tôi được không?“
“Ba, ” Nghê Tử Uyển thất thanh kêu lên, cô bật khóc lo nghĩ kéo cha đứng lên, “Ba, ba đừng cầu xin người ta như vậy, ba đứng lên đi, là con phạm lỗi, nên tự con phải gánh chịu, ba không cần như vậy mà, ba đứng lên đi ba!” Cô dùng hết sức lôi kéo cũng không kéo được cha cô đứng dậy. Lòng Nghê Tử Uyển đau như ai cắt, nhìn người cha luôn khí phách, hô mưa gọi gió nhưng lại giờ đây vì mình mà phải quỵ lụy, quỳ trước mặt người khác, lòng của cô thật sự rất đau. Thế mà, Long Thiếu Hạo lại vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ, dường như anh ta không hề vì tình cảnh xúc độc trước mắt mà lay chuyển.
Khuôn mặt kia trước mặt cô, lạnh lùng tàn nhẫn là khuôn mặt của người con trai mà cô yêu nhất, nhưng lúc này lại giống như khuôn mặt ma quỷ.
“Người này lạnh lùng vô tình, tàn nhẫn máu lạnh, không có trái tim, giống như ma quỷ, anh cho là anh có nhiều tiền thì giỏi lắm sao chứ? …” Nghê Tử Uyển xông lên phía trước vươn tay đánh anh, bị Long Thiếu Hạo bắt lấy dùng sức quẳng qua một bên.
“Tử Uyển.” Nghê Cẩm Tân sợ hãi kêu lên.
Ngoài cửa nghe được tiếng động, cảnh vệ nhanh chóng chạy ào vào, đứng đó nghe sự chỉ thị của Long Thiếu Hạo, đem hai cha con nhà họ Nghê xốc lên, kéo lê ra ngoài. Nghê Tử Uyển ra sức giãy dụa cũng mắng to, “… Anh là ma quỷ, ngay cả ma quỷ máu lạnh còn không bằng, ông trời sớm hay muộn gì cũng báo ứng lên anh, tôi hận anh đến chết. Long Thiếu Hạo, tôi hận anh đến chết mới thôi. Trước kia tôi có mắt như mù mới đi yêu anh. Long Thiếu Hạo, tôi nguyền rủa anh đoạn tử tuyệt tôn, vĩnh viễn không thể cưới được Luyến Luyến. Tôi nguyền rủa các ngươi vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc…“
Nhìn thấy gương mặt thản nhiên lạnh lùng của Long Thiếu Hạo, lại cảm thấy bất lực, đột nhiên Nghê Cẩm Tân cảm thấy trong lòng nguội lạnh, ông vội vàng cắt ngang những lời thô tục của con gái, “Tử Uyển, câm miệng, câm miệng lại, cô câm miệng cho tôi, có nghe hay không hả, câm miệng.“
Nghê Tử Uyển đã không còn đếm xỉa đến bất cứ cái gì nữa, dù sao cũng đã mất trắng, cô còn gì để sợ nữa. Cô căm phẫn trừng mắt ngó Long Thiếu Hạo, “Tôi không cần buông tha bọn họ, tôi còn muốn mắng nữa, tôi còn muốn nói cho toàn bộ người trên thế giới biết, vợ của môn chủ Long môn năm đó…“
“Câm miệng.” Nghê Cẩm Tân tức giận quát to.
“Muốn chết!” Một tiếng lạnh như băng khiến kẻ khác phải hoảng sợ. Nghê Cẩm Tân choáng váng, như một trận gió lướt qua, Long Thiếu Hạo đã đứng ngay trước mặt Nghê Tử Uyển. “Cô có gan thử nói lại lần nữa xem.” Hắn đưa tay bóp chặt lấy cằm của cô, sức lực mạnh mẽ hung ác tàn nhẫn, như muốn dùng tay bóp chết cô, mà sắc mặt tái xanh càng làm cho người ta hoảng sợ, anh gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người nào dám nhục mạ Luyến Luyến đều phải chết!“
“Không được, đừng!” Nghê Cẩm Tân hầu như té xỉu.
Mà Nghê Tử Uyển lập tức đã bị sát ý trong mắt Hạo dọa ngây người, lạnh cả người, thấm vào tận trong lòng, cảm giác đáng sợ như sắp cận kề cái chết rất chân thật, cứ thế cô cuối cùng cũng cảm thấy phần dưới mặt, nơi cằm đang đau nhức.
“Lôi ra ngoài.“
Cảnh vệ lập tức hành động, xốc hai người lên.
“Dừng tay.” Một âm thanh trong trẻo như tiếng hát vang lên.
Luyến Luyến đang đứng ở đầu cầu thang lầu hai, phía sau còn theo sát hai nữ y tá. Được sự dìu đỡ của nữ y tá, cô nương vào tay vịn cầu thang chân thành bước xuống lầu.
Nghê Cẩm Tân nhìn thấy cô, nhất thời hai mắt sáng lên, kêu to, “Luyến Luyến, cứu mạng a! Nhanh nhanh cứu chị của con.”
Luyến Luyến nhướn mày hỏi, “Thật ra là có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?“
Long Thiếu Hạo nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống sô pha, nhưng cơn giận trên mặt còn sót lại vẫn chưa tan, tức giận nói: “Cô ta chửi, còn nguyền rủa con của chúng ta, anh muốn cô ta chết không được tử tế.“
“Như thế chỉ là chuyện nhỏ.” Luyến Luyến nghĩ thấy buồn cười, “Anh không phải quá khoa trương sao, cô ta lại không phóng hỏa gϊếŧ người, với anh cũng không có gì thâm cừu đại hận, làm gì mà giận dữ như vậy, thả cô ta ra đi.“
“Không được.” Long Thiếu Hạo một mực từ chối.
Luyến Luyến nhướn cao mày, kinh ngạc nhìn anh, hiếm thấy, thật sự là hiếm thấy, cho tới giờ Hạo cũng chưa từng cự tuyệt qua bất cứ yêu cầu gì của cô, thật không nghĩ tới lần này anh nhất định kiên trì, có thể thấy được Nghê Tử Uyển thật sự là đã chọc giận đến anh.
“Luyến Luyến, Luyến Luyến, van cầu con, cầu con cứu Tử Uyển, nói như thế nào nó cũng là chị của con, con không thể thấy chết mà không cứu được, tha cho nó một con đường sống đi con.” Nghê Cẩm Tân đau khổ cầu xin.
Luyến Luyến gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận, cô nhìn Long Thiếu Hạo, thở dài, “Nói đi, vì sao?“
“Mắng anh có thể, mắng em thì không được.” Long Thiếu Hạo nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tự tay mình đánh cho Nghê Tử Uyển một trận thật đau.
Ngắn ngủi chỉ có chín từ, nhưng lại nói lên hết thứ tình yêu điên cuồng của Long Thiếu Hạo đối với Luyến Luyến. Lòng Luyến Luyến ngập tràn cảm động, cái tên này! Bao giờ cũng dùng những ý nghĩ yêu thương của anh trắng trợn bày ra làm cô cảm động đến rơi lệ.”Đồ ngốc!” Cô cười mắng.
“Anh không ngốc, anh chỉ là quá yêu em. Em đừng khóc.” Anh âu yếm dịu dàng nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng dịu ngọt hôn lên khuôn mặt còn vương những giọt nước mắt trong suốt, long lanh như hạt châu của cô.
Luyến Luyến hôn trả lại anh, một tay vòng ở cổ anh, một tay đưa ra phía trước hướng về phía cửa phẩy phẩy, ý bảo cảnh vệ thả người, cảnh vệ lập tức hiểu được, người sáng suốt đều hiểu rõ lời nói của ai có hiệu lực nhất, cảnh vệ thông minh lập tức đem hai người kia ra ngoài thả đi, trước khi đi, Nghê Cẩm Tân còn quay đầu về phía cô hướng ánh mắt đầy cảm kích nhìn cô.
“Mục đích đạt được rồi, bây giờ em nên bồi thường gì cho anh?” Long Thiếu Hạo cả người đè lên thân thể cô, quỷ quyệt cười.
“Anh nói gì?” Luyến Luyến hỏi lại.
Long Thiếu Hạo ngồi sát bên vòng tay ôm lấy cô, không có ý tốt cười thật là gian xảo, “Hay là bây giờ chúng ta động phòng hoa chúc sớm một chút đi.“
Luyến Luyến gian trá cười, dịu dàng hòa nhã nói, “Ân ái, bác sĩ nói, trong ba tháng mang thai không thích hợp sinh hoạt vợ chồng, vì con của chúng ta, anh nên an phận tuân thủ chút đi nha.“
Shit! Long Thiếu Hạo nguyền rủa ra tiếng.
“Ông xã à, anh lại nói thô tục trước mặt đứa nhỏ rồi, phạt anh ba ngày không cho phép trở về phòng.“
“Đừng nha, Luyến Luyến!” Long Thiếu Hạo vẻ mặt đau khổ.
Luyến Luyến cười vô cùng thoải mái.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thủ Hộ Thiên Sứ
- Chương 79