- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thủ Hộ Thiên Sứ
- Chương 5
Thủ Hộ Thiên Sứ
Chương 5
♥Edit: Cào cào
Phương Quân Nghiễn cơ hồ dành hết thời gian chăm sóc hai mẹ con Hạ Hàn Tương, hắn đối với họ thật tốt không lời nào sánh được. Hắn vì Luyến Luyến bôn ba tìm bác sĩ tốt nhất, hổ trợ cảnh sát tróc nã tội phạm. Một ngày ba bữa cùng nàng ăn cơm, kể chuyện xưa cho nàng nghe, cho nàng nghe nhạc, cùng nàng nói chuyện …
Hạ Hàn Tương nhìn thấy vậy cảm động tận đáy lòng. Cả đời ngoại trừ cha nàng chưa từng có người nào đối với mẹ con nàng như thế. Phương Quân Nghiễn săn sóc, ôn nhu cùng sủng nịch làm Hạ Hàn Tương phản phất nhớ lại thời thiếu nữ. Nàng rất vui vẻ, hai mươi năm qua chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Cùng Quân Nghiễn ca, cuộc sống của nàng đã có chút ánh sáng trở lại.
Hôm nay, như thường lệ Phương Quân Nghiễn lại mang theo thức ăn tới bệnh viện.
Đường Khải cùng Phương Nhược Thuỷ lén lút đi theo phía sau. Hai người trong lòng thập phần nghi hoặc, ba làm gì lại chạy tới bệnh viện a? Thấy Phương Quân Nghiễn vào phòng 304 bọn họ nấp ở cửa sổ lén nhìn vào.
“Quân Nghiễn ca, anh đến rồi.” Hạ Hàn Tương thấy hắn liền nở một nụ cười kiều diễm.
Phương Quân Nghiễn ngơ ngác, đã bao lâu không thấy nụ cười này, giờ lại được nhìn thấy lòng hắn không kìm được khẽ run.
“Quân Nghiễn ca?” Hạ Hàn Tương nghi hoặc nhìn hắn.
Phương Quân Nghiễn phục hồi lại tinh thần, mặt có chút ửng đỏ, “Em có mệt không, anh kêu vυ" Vương hầm canh gà, em cùng Luyến Luyến phải tẩm bổ thật tốt. Tương nhi, mắt em lại thâm quần rồi, tối hôm qua lại thức đêm phải không?” Phương Quân Nghiễn trên gương mặt tuấn tú tràn đầy yêu thương nói. Ngoài cửa sổ hai người kia nhìn thấy cằm thiếu chút nữa trật khớp, hai người hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt không dám tin.
Phương Quân Nghiễn lấy cho Hạ Hàn Tương một chén, sau đó lại bồi Luyến Luyến ăn cơm.
“Đó là ai?” Đường Khải lúc này mới phát hiện trên giường bệnh có một người con gái.
Phương Nhược Thuỷ cũng thấy, nàng chấn động. “A, là nàng.” Nàng kinh hô, vì ngày đó vừa vặn là ngày chia tay với Hạo nên nàng nhớ rất rõ.
“Ai ở bên ngoài?” Phương Quân Nghiễn nhìn thấy ngoài cửa có hai bóng người lấp ló.
Bị phát hiện, Phương Nhược Thuỷ le lưỡi, Đường Khải trừng mắt nhìn nàng, hai người cùng nhau tiến vào.
“Nhược Thuỷ? Khải?” Phương Quân Nghiễn kinh ngạc nhìn bọn họ, “Các con sao lại tới nơi này?”
“Ba” Phương Nhược Thuỷ giang hai tay ôm hắn làm nũng, “Ai kêu ba mỗi ngày đều thần thần bí bí lại đi sớm về khuya không cho chúng ta biết, con rất lo lắng.”
“Nha đầu quỷ!” Phương Quân Nghiễn nở nụ cười đầy yêu thương mắng nàng.
“Đúng rồi, ba, sao người không giới thiệu vị xinh đẹp này?”
“Quân Nghiễn ca, nữ nhi của anh chẳng những xinh đẹp miệng lưỡi còn rất ngọt.” Hạ Hàn Tương từ khi thấy họ vừa vào cửa là biết thân phận bọn họ rồi.
“Cám ơn dì.” Phương Nhược Thuỷ mắt nhìn đã thấy thích nữ nhân vừa xinh đẹp lại ôn nhu này.
“Ngươi là Đường Khải” Hạ Hàn Tương mỉm cười nhìn hắn, “Ba ngươi ở trước mặt ta thường nhắc tới ngươi.”
Đường Khải hướng nàng gật gật đầu: “Dì Hạ”
“Ngươi biết ta?” Hạ Hàn Tương có chút kinh ngạc.
Đường Khải chỉ cười mà không nói.
“Dì Hạ à, cô ấy làm sao vậy?” Nhược Thuỷ chỉ vào Luyến Luyến trên giường hỏi: “Cô ấy bệnh sao? Sao lại không nói lời nào, lần trước cháu nhìn thấy cô ấy còn rất tốt mà, rốt cuộc cô ấy bệnh gì?”
“Con gặp qua nàng? Khi nào?” Phương Quân Nghiễn cùng Hạ Hàn Tương cùng kinh ngạc.
“Là tháng trước con cùng Hạo chia tay.” Phương Nhược Thuỷ đối với việc kia đặc biệt nhớ rõ, nàng nói chính xác là ngày nào.
Hạ Hàn Tương nghe xong hốc mắt phiếm hồng, ngày đó cũng là ngày Luyến Luyến gặp chuyện không may, nàng vĩnh viễn cũng không thể quên được, nữ nhi đáng thương a.
“Đừng buồn nữa việc cũng đã qua rồi.” Phương Quân Nghiễn yêu thương ôm lấy nàng an ủi.
“Em nói sai cái gì rồi sao?” Phương Nhược Thuỷ nghi hoặc chỉ vào mình hỏi Đường Khải.
Đường Khải lắc đầu, “Không phải tại em, dì đau lòng là vì nhớ tới chuyện thương tâm, em đừng lắm miệng.” Ánh mắt hắn dừng trên người cô gái đang nằm trên giường bệnh.
Phương Nhược Thuỷ tức giận trừng mắt liếc anh trai, lại nhìn theo ánh mắt hắn nghi hoặc, “Nàng?”
Phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, chỉ có Hạ Hàn Tương cúi đầu nức nở
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thủ Hộ Thiên Sứ
- Chương 5