- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thủ Hộ Thiên Sứ
- Chương 41
Thủ Hộ Thiên Sứ
Chương 41
♥Edit: Yurii
Nhớ đến chuyện cũ, Hạ Hàn Tương nở nụ cười nhàn nhạt. Năm đó, chính Nghê Chấn, hoàn toàn đứng về phía bà, giúp bà chống đối lại cha mẹ của cậu bé, quả thực là chọc cho Tô Nguyệt Hồng tức chết. Cậu bé rất tôn kính bà, nhưng hình như cậu bé lại càng thích Luyến Luyến hơn, mỗi ngày cậu bé thường cùng Luyến Luyến ăn ngủ, chơi đùa, từ sáng đến tối cậu bé đều theo sát bên Luyến Luyến, kể cả việc đưa đón đến trường, nhất quyết không nhờ người khác làm hộ, thậm chí ngay cả ngày nghỉ của Luyến Luyến cũng bị cậu bé chiếm lấy. So với cha mẹ ruột của Luyến Luyến thì cậu bé thậm chí còn thương yêu cô bé nhiều hơn. Đổi lại Luyến Luyến cũng rất thích Chấn, “người anh trai” này, suốt ngày cô bé lẻo đẻo bám theo “anh Chấn” cùng chơi đùa, đến nỗi hầu như quên cả mẹ mình.
“Đang nghĩ gì vậy? Sao cười vui vẻ thế.” Phương Quân Nghiên tò mò hỏi.
“À không có gì, chỉ là nhớ tới Nghê Chấn khi còn bé thôi, không biết cậu bé giờ trưởng thành có bộ dáng như thế nào nữa” Hạ Hàn Tương cười trả lời.
“Nghê Chấn à?” Phương Quân Nghiên có ấn tượng rất sâu sắc về cậu thanh niên này, “Cậu ta hả, giờ đã là một chàng thanh niên rất tài ba trong giới trẻ hiện nay, là một nhân tài, rất khôn khéo, tiếng tăm vang dội, là một người mà trong giới làm ăn không ai dám khinh thường cả“
“Aa…, hóa ra bây giờ cậu bé đó đã lợi hại như vậy à?” Lúc này đây, Hạ Hàn Tương rất tò mò. Bà thật sự rất muốn gặp lại cậu bé.
“Không cần phải nôn nóng, đêm nay thế nào em cũng có cơ hội gặp lại cậu ta thôi.” Phương Quân Nghiên hiểu được tâm trạng của vợ mình. “Em quên rồi sao, hôm nay là lễ đính hôn của em trai cậu ta mà.“
“Ừ nhỉ,” Hạ Hàn Tương khẽ cười.
Phương Quân Nghiên mỉm cười, trìu mến nhìn vợ mình.
“Mẹ, sao giờ này mẹ còn ở đây? Anh Ngạo đang tìm mẹ khắp nơi kìa.” Thấy có cứu tinh đến, Tô Nguyệt Hồng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bà thật cảm thấy như nghẹt thở khi phải ở cùng một chỗ với Hạ Hàn Tương. Lẽ ra, bị bà cướp hết mọi thứ, Hạ Hàn Tương phải rất oán hận bà mới đúng, thế nhưng tại sao trên mặt bà ấy hoàn toàn không thấy một chút oán hận nào, đã vậy, bà ấy dường như còn rất quan tâm đến người nhà họ Nghê, điều này làm cho Nguyệt Hồng cảm thấy vô cùng bất an, không biết lần này bà ấy đến đây có ý gì khác không. Thật ra bà ấy muốn gì? Tô Nguyệt Hồng càng nghĩ lòng càng cảm thấy sợ hãi, khẩn trương đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Nghê Chấn kìa.” Phương Quân Nghiên nhẹ giọng nói nhỏ vào tai vợ mình. Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Hạ Hàn Tương hiếu kỳ nhìn chàng thanh niên đang đi đến trước mặt, cậu ta…quả là có bề ngoài xuất chúng, dáng người rắn chắc to lớn, cao khoảng 1m9, phong thái hiên ngang, sóng mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú kiên nghị, đôi môi gợi cảm làm rung động lòng người, đôi mắt đen láy sáng ngời với hàng mi dài cong cong so với mắt của con gái còn to và đẹp hơn, bộ âu phục hợp thời trang vừa vặn thân hình cân đối. Trông cậu ta rất phong độ, toàn thân toát lên một sức quyến rũ, làm rung động, say mê trái tim biết bao cô gái.
Quả thật là một chàng trai rất ưu tú! Tuy rằng so với lúc còn bé đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được vài phần hình bóng của cậu bé năm xưa, cậu ta đúng thật là Nghê Chấn, không sai chút nào.
“Tiểu Chấn, cậu còn nhớ tôi không?” Hạ Hàn Tương như nhìn thấy người thân xa cách lâu ngày gặp lại, thân thiện chào hỏi cậu ta.
Trên gương mặt lạnh lùng của Nghê Chấn lộ vẻ kinh ngạc, “Dì Tương?“, cậu ta ngạc nhiên mừng rỡ khi nhìn thấy bà, “Là dì sao, mấy năm nay dì đã đi đâu? Bao lâu nay cháu vẫn không ngừng tìm kiếm dì, lâu nay dì sống có tốt không? Luyến Luyến đâu? Luyến Luyến giờ ở đâu?” Giọng nói cậu ta vô cùng khẩn thiết mà lại tràn ngập sự mong chờ, ánh mắt nhìn ra phía sau Hạ Hàn Tương, chợt hiện vẻ thất vọng khi phát hiện không có người mà cậu ta mong gặp.
Hạ Hàn Tương biết cậu ta đang tìm kiếm cái gì, chỉ nhìn cậu mỉm cười, “Đừng tìm nữa, không cần tìm nữa đâu, Luyến Luyến không có tới đây.” Cậu ta vẫn giống y như hồi còn bé, rất quan tâm đến Luyến Luyến, điều này làm cho bà cảm thấy có chút an ủi, dù sao, nói như thế nào đi nữa, cậu ta và Luyến Luyến trong người cũng có một nữa quan hệ huyết thống.
Nghê Cẩm Tân cũng đã rời bỏ con gái ruột của mình, nhưng trong lòng ông vẫn còn lưu lại hình ảnh của một bé gái bảy tuổi trước kia, khi còn bé Luyến Luyến thật sự rất đáng yêu, rất xinh đẹp, cô bé vẫn thường đeo dính theo cha nô đùa, nhõng nhẻo, ngọt ngào nũng nịu gọi cha, đã nhiều năm trôi qua rồi, nhưng mỗi khi nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Luyến Luyến tràn đầy nước mắt, trong lòng ông vẫn thường hay nhói đau. Ông thật sự rất nhớ đến đứa con gái đã bỏ rơi của mình, thật sự rất muốn nghe cô bé kêu tiếng cha một lần nữa.
“Đúng rồi, Luyến Luyến, sao con bé không cùng hai người đến đây, con bé hiện giờ học ở trường nào? Mấy năm nay, sống có tốt không?“
Sống có tốt không ư? Nghĩ đến đứa con gái đáng thương của mình, trong lòng Hạ Hàn Tương đau như cắt, cười không muốn nổi, cũng không có cách gì giữ được vẻ thờ ơ đối mặt với người nhà họ Nghê, bà thật muốn chửi ầm lên, muốn dùng hết sức tát mấy bạt tay vào mặt Nghê Cẩm Tân…
Phương Quân Nghiên siết chặt bàn tay đang run rẩy của vợ mình, nhìn vợ, khẽ lắc đầu, trong tích tắc cơn tức giận của Hạ Hàn Tương chợt hạ xuống như quả banh da bị xì hơi… Thế nhưng bà thật sự không bao giờ muốn gặp lại đám người của gia đình họ Nghê nữa, nếu không, bà sợ chính mình nhất thời không nhịn được, lại xông lên tát cho bọn họ mỗi người vài bạt tay. (Yu: múc liền dì, con ủng hộ.)
Thấy thần sắc của Hạ Hàn Tương khác thường, Nghê Cẩm Tân nhất thời cảm thấy sốt ruột, nôn nóng nắm lấy cánh tay bà, vội vã hỏi: “Nói cho tôi biết, Luyến Luyến có chuyện gì rồi? Tại sao hai người không ai nói lời nào?“
“Buông tay ra” Hạ Hàn Tương lạnh lùng hất tay ông ra, Nghê Cẩm Tân buồn bã buông tay Hạ Hàn Tương ra.
“Nghê Cẩm Tân, mọi chuyện trước kia đều đã là quá khứ, bây giờ chúng ta hai bên đều có cuộc sống riêng biệt. Hiện nay cuộc sống của chúng tôi thật sự rất hạnh phúc.” Phương Quân Nghiên nắm chặt tay vợ mình, giúp bà trấn tĩnh lại, Hạ Hàn Tương trong lòng hết sức cảm động, tinh thần cũng bình tĩnh trở lại, “Giờ tôi cũng không muốn so đo tính toán mọi ân oán trước kia giữa chúng ta nữa, vì vậy tôi hy vọng ông cũng đừng tới quấy rầy cuộc sống của chúng tôi, đặc biệt là quấy rầy Luyến Luyến. Tôi không cho phép ông lại xuất hiện trước mặt của con bé, tôi thành thật nói cho ông biết, lúc Luyến Luyến bảy tuổi đã biết rõ những chuyện ông làm, nó rất hận ông và người nhà của ông, cho nên tôi không hy vọng ông lại xuất hiện quấy nhiễu cuộc sống yên bình của nó, bởi vì cho dù hiện tại ông có hiện ra trước mặt của nó, Luyến Luyến cũng sẽ không chấp nhận ông, sự xuất hiện của ông chỉ gợi lên cho nó nhớ lại những chuyện không vui lúc trước, vì vậy xin ông sau này tránh xa nó ra một chút.” Hạ Hàn Tương lấy giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo Nghê Cẩm Tân.
“Không được, con bé cũng là con gái của tôi.” Nghê Cẩm Tân khó tin phản bác lại.
“Mười một năm trước đã không phải rồi.” Hạ Hàn Tương lạnh lùng nhìn ông, “Chính bản thân ông cũng đã hiểu rất rõ mà.“
Nghê Cẩm Tân thật sự bị đả kích mạnh.
Hạ Hàn Tương xoay qua Nghê Chấn, giọng nói cũng đã hòa nhã hơn nhiều, “Tiểu Chấn, dì biết cháu từ trước đền giờ vẫn rất quan tâm, thương yêu Luyến Luyến, nhưng dì hy vọng cháu cũng không đi quấy rầy em nó. Luyến Luyến đã không còn là cô bé Luyến Luyến năm xưa nữa rồi, em nó đã phải chịu rất nhiều khổ sở, các người xuất hiện chỉ làm cho em nó gợi nhớ lại những chuyện đau khổ, mọi chuyện cũng đã là quá khứ rồi hãy để cho nó qua luôn đi, cháu cũng không nên để ở trong lòng nữa.“
“Dì…” Nghê Chấn vẫn không muốn buông. Suốt bao năm nay, cậu luôn nhớ đến Luyến Luyến, tận trong đáy lòng cậu ta thật rất thương yêu đứa em gái đáng thương kia, đã nhiều năm nay cậu ta không ngừng tìm kiếm hai mẹ con Luyến Luyến, làm sao có thể dễ dàng buông xuôi mọi chuyện như vậy được. Cậu nhất định phải tìm được Luyến Luyến, cô em gái của cậu, trả lại cho cô bé toàn bộ những gì mà người nhà họ Nghê đã chiếm đoạt của cô bé…
Hạ Hàn Tương lắc đầu, cự tuyệt nói: “Cháu không nên nghĩ nhiều nữa, những chuyện này đều không phải lỗi của cháu, dì…” Hạ Hàn Tương đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, “Long Thiếu Hạo? Sao cậu ta lại ở đây?” Bà vô cùng kinh ngạc, đã lâu lắm rồi không gặp cậu ấy, “Cô gái bên cạnh cậu ta là ai vậy?“
Nghê Chấn nhìn theo ánh mắt của Hạ Hàn Tương, cảm thấy khó hiểu tại sao dì lại có biểu lộ quái lạ như vậy.”Dì, dì cũng biết Long Thiếu Hạo sao chứ? Cậu ấy với Ngạo là bạn bè, cũng là bạn trai của Tử Uyển, bởi vì cháu không có thường xuyên về nhà, cho nên chuyện của cậu ta cháu cũng không rõ lắm, chỉ biết cậu ta rất thần bí. Dì, cậu ta có vấn đề gì sao chứ?“
“Cái cô gái kia là em gái của cháu sao?” Hạ Hàn Tương không đáp hỏi lại.
“Dạ đúng vậy, dì, trước kia dì cũng đã gặp qua em gái cháu rồi mà.“
Hạ Hàn Tương lắng nghe cũng không nói tiếng nào, giờ phút này đây trong lòng bà rất đau xót, lại là Nghê gia, nghiệt duyên, thật quả là nghiệt duyên! Chả trách lâu rồi không thấy Long Thiếu Hạo tới nhà họ Phương, hóa ra là cậu ấy đã sớm chia tay với Luyến Luyến, nhưng tại sao đối tượng lại là con gái Nghê Cẩm Tân, bọn người nhà họ Nghê thật sự muốn hủy hoại cuộc sống của hai mẹ con bà mới hài lòng sao? Nếu Luyến Luyến biết… Quả thực không dám tưởng tượng con gái bà lại làm ra những chuyện ngốc nghếch nào nữa, vì sao lúc Luyến Luyến muốn thoát khỏi nỗi ám ảnh tối tăm thì ông trời lại cướp đi ánh sáng duy nhất trong đời của con bé, ông trời ơi, ông thật tàn nhẫn biết bao! Ông còn muốn tra tấn con gái tôi như thế nào nữa đây? Từ trước đến nay, vốn tưởng Long Thiếu Hạo sẽ là người sẽ giúp cho Luyến Luyến thoát khỏi nỗi ám ảnh u ám kia, mang đến ánh mặt trời cho con bé, bởi vì chỉ duy nhất mỗi cậu thanh niên này mới có thể làm rung động trái tim Luyến Luyến, khiến cho con bé có chút thay đổi, nhưng thật không ngờ cậu ấy cũng chỉ là một tên đàn ông phong lưu vô tình, thật sự là làm bà quá thất vọng, trời ơi! Nếu sự xuất hiện của cậu ấy chỉ gây thêm bi thương cho Luyến Luyến, thì thà rằng cậu ấy chưa từng xuất hiện qua bao giờ…
Bên kia, Long Thiếu Hạo từ xa đã nhìn thấy vợ chồng họ Phương, anh nhanh chóng đẩy Nghê Tử Uyển đang bám dính vào người mình ra, vội vàng chạy tới, khẩn trương mở miệng hỏi: “Bác trai, bác gái, hai bác có thấy Luyến Luyến ở đâu không?“
“Không có, Luyến Luyến không phải ở nhà sao?” Phương Quân Nghiên khó hiểu nhìn cậu ta. Nghe nói cậu ấy đã chia tay với Luyến Luyến, nhưng nhìn thấy nét mặt của cậu ta biểu lộ sự quan tâm lo lắng cho Luyến Luyến rất chân thật, bọn họ thật đã chia tay sao?
Hạ Hàn Tương nhìn thấy Long Thiếu Hạo, lòng cũng tràn ngập lửa giận, hừ lạnh một tiếng.
Long Thiếu Hạo không rảnh để ý tới cách đối xử của họ với mình có thiện ý hay không, con người cậu ta lúc nào cũng thong dong bình tĩnh, vậy mà giờ phút này thái độ lại có chút bối rối cùng sợ hãi, “Khải với Nhược Thủy đâu? Bọn họ có nhìn thấy Luyến Luyến hay không?“
Phương Quân Nghiên biết nhất định có chuyện gì, hơn nữa lại là chuyện có liên quan đến Luyến Luyến, bằng không Long Thiếu Hạo cũng sẽ không sốt ruột như thế, nghĩ vậy, ông không khỏi cũng có chút khẩn trương, “Khải với Nhược Thủy không biết chạy đâu chơi rồi, hôm nay Luyến Luyến không cùng hai bác tới đây. Có chuyện gì xảy ra sao?“
Hạ Hàn Tương vừa nghe chuyện có liên quan đến con gái mình, nhất thời vẻ mặt căng thẳng, vô cùng lo lắng, bà nóng lòng nắm lấy cánh tay Long Thiếu Hạo hỏi: “Luyến Luyến làm sao rồi?“
Long Thiếu Hạo giống như không nghe bà hỏi gì, vẻ mặt khẩn trương, tự lẩm bẩm nói: “Hy vọng là mình đa nghi, có lẽ tại mình rất nhớ Luyến Luyến, cho nên mới nghi thần nghi quỷ, có lẽ giờ này Luyến Luyến còn đang ở nhà, không có tới đây. Chắc chắn em ấy không xuất hiện ở đây đâu, sẽ không …“
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thủ Hộ Thiên Sứ
- Chương 41