Edit: sunflower2white
Luyến Luyến nằm trên mặt đất lạnh như băng, hai mắt mở to, dần dần mất đi ý thức, cô thật quá mệt mỏi, thế giới này thật sự rất xấu xa. Sống đối với cô mà nói là một loại gánh nặng, một nỗi thống khổ vô tận, chết còn tốt hơn. Không có oán, không có hận, cô có thể rủ bỏ tất cả, hoàn toàn được giải thoát rồi…
Mắt của nàng càng ngày càng mơ hồ…
“Mẹ… Mẹ… Mẹ…”
Chú Phương, có chú bên cạnh, mẹ nhất định hạnh phúc, cho nên cô không cần phải lo lắng nữa, còn có Khải, Nhược Thủy, bọn họ cũng nhất định thay thế cô hiếu thảo chăm sóc mẹ, mẹ… mẹ…, Luyến Luyến thực xin lỗi mẹ, Luyến Luyến không bao giờ … có thể hiếu thuận chăm sóc mẹ nữa, xin mẹ tha thứ cho con, Luyến Luyến thật sự mệt mỏi…
Những giọt nước mắt rơi thành dòng đọng lại trên mặt đất.
Luyến Luyến, chào người yêu bé nhỏ đáng yêu ah! Lúc em không nói lời nào cũng rất đẹp, lúc nói chuyện càng đẹp hơn, lúc tức giận cũng đẹp, lúc ngươi trừng mắt mắt cũng đẹp nốt, vì sao em có thể làm người ta si mê như vậy? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Anh lúc nào vừa nhìn thấy em thì đầu không có cách nào quay đi chỗ khác, anh tự biến mình thành kẻ ngốc, làm sao bây giờ a? Luyến Luyến, anh yêu em như vậy, em lại đối với anh lạnh nhạt lãnh đạm như vậy, ông trời ơi! Em làm cho anh chết mất a! …
Luyến Luyến mỉm cười, mơ hồ lại thấy được cái tên con trai kia bộ dạng ngốc nghếch ôm đầu khóc than trời trách đất.
Long Thiếu Hạo…
Vì sao ở giây phút gần đất xa trời cô lại nhớ tới hắn? Cô không phải luôn ghét khi bị hắn làm phiền sao chứ?
Đau quá…
Rất xa, phảng phất từ nơi xa xôi truyền đến tiếng kêu gọi, là ai kêu cô? Không phải mẹ, thanh âm càng ngày càng xa, là hắn, hắn đã biết mà đuổi tới, cô chỉ biết cô không lừa được hắn bao lâu, bởi vì hắn rất thông minh, cơ hồ không có việc gì có thể cản trở hắn. Đáng tiếc, lần này hắn đã tới chậm, hắn muốn có được trái tim cô, nhưng mà không bao giờ …, là chuyện không thể nữa rồi.
Thực xin lỗi..