Chương 6

36.

Trong buổi họp thường niên thụ Hải Đường được bộ ngành biểu dương, nhận giải thưởng sáng tạo độc đáo. Mà mấy người phụ trách tag thì lại bàn bạc với nhau rất lâu, thật sự không biết nên quy hắn thành loại nhân viên nào.

Thể linh hồn có tính là người ngoài không?

Giây phút Mông đi ra có tính là tự công tự thụ không?

Nếu lại thêm một người vào cửa sau thì tính là 3P không? Khi đi vào thì bị... là ai, cảm giác của Mông và thụ Hải Đường có giống nhau không?

37.

Mông thử mấy chục lần vẫn không làm thế nào để mình rút hết ra được, khiến mình mệt gần chết, mệt đến chảy mồ hôi nhễ nhại.

Mông phàn nàn: "Chỗ này của cậu khít quá đấy."

Thụ Hải Đường đề nghị: "Anh có thể biến nhỏ đi một chút."

38.

Mông suy tư tại sao mình xuyên thành một cái mông lại phát huy công dụng của một cây gậy.

39.

Mông mệt rồi, nghỉ ngơi một hồi, bảo mình muốn ăn hoa quả.

Thụ Hải Đường mở tủ lạnh, lấy một chùm nho ra.

Dù sao ai như họ trước khi vào nghề cũng phải biết nghệ năng truyền thống là biến mông thành máy ép nước trái cây, đại khái cho mông ăn gì đấy cũng không phải chuyện gì lạ.

Ngón tay hắn cầm một quả, thử từ từ nhét vào.

Mông hút xoẹt một tiếng, nuốt nho.

Thụ Hải Đường: "..."

Mông ăn chùm nho này xong còn đòi ăn ô mai.

Thụ Hải Đường cho ăn tiếp.

Hắn không quá cảm nhận được thứ đã nhét vào, cũng không biết những món này bị chuyển đi đâu rồi.

Hoàn toàn không nghĩ ra được.

Lỗ đen à?

Mỗi khi Mông nhai, phía dưới lại phát ra tiếng nước ọp ẹp ọp ẹp thần kỳ.

Nó ăn xong ô mai, nấc một tiếng đầy thỏa mãn.

40.

Mông nói: "Tôi còn muốn ăn mía nữa."

Thụ Hải Đường: "Anh một vừa hai phải thôi."

41.

Hóa ra lúc trước Mông đe dọa nói cắn đứt chim non của người khác là rất nghiêm túc.

Thụ Hải Đường nghĩ, may mà sau đó mình không lên giường với ai, không thì có thể đã đưa gậy của người ta đến thế giới khác rồi.

42.

Nhưng vì tò mò, hắn thật sự đi mua mía về.

Lúc nhét vào hơi khó xíu, còn có cảm giác dị vật vào.

Vào một khúc nhỏ.

Hắn nghe thấy một tiếng răng rắc.

Sau đó là bẹp bẹp bẹp.

Cuối cùng là Mông "phì——" một phát, phun bã ra ngoài.

Thụ Hải Đường ngơ ngác nhìn chằm chằm đoạn mía thiếu mất một khúc trong tay, nháy mắt dường như có gì siêu độ hắn.

43.

Một ít ham muốn, tiêu tan rồi.