Chương 5

31.

Vì không đủ thành tích, thụ Hải Đường bị bộ ngành hẹn nói chuyện.

Sở hữu một bờ mông đẹp đẽ như thế mà không làm chính sự, cả ngày thanh tâm quả dục, đây đúng là lãng phí tài nguyên xã hội nghiêm trọng, nhất định phải bị khiển trách nặng nề.

Thụ Hải Đường rất u sầu: "Tôi cũng không muốn thế."

Phụ trách bộ ngành: "Cậu là thụ Hải Đường mà đi tàu điện ngầm giao thông công cộng không ai quấy rối, đi bar uống say còn nằm trên ghế ngủ thẳng đến hôm sau được, đây quả là sỉ nhục!"

Thụ Hải Đường: "Thật ra là, hôm trước tôi từng thử mặc thành nàng thỏ gợϊ ȶìиᏂ ra ngoài đứng phố."

Phụ trách ngành lật lật văn kiện, im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu nói: "Ở đây không có biên bản làʍ t̠ìиɦ của cậu."

Thụ Hải Đường: "Đúng đấy, sau đó bọn họ cho tôi tiền để tôi mặc quần, bảo là mông tôi làm họ mất ham muốn."

32.

Mông tức giận bất bình: "Bọn họ có lễ độ không? Rõ ràng tôi vừa mềm vừa đẹp."

"Không trách họ được." Thụ Hải Đường nhìn tiền an ủi bộ ngành chuyển vào tài khoản mình, nói: "Có lẽ anh không nên hát tình ca não lòng lúc tôi đứng trên phố."

Mông im lặng một hồi, nói: "Tôi muốn phối nhạc nền hấp dẫn lưu lượng khách cho cậu."

Thụ Hải Đường: "Cảm ơn, lòng tôi nhận ý tốt của anh."

33.

Qua mấy ngày, vì thật sự không còn gì để làm nữa, thụ Hải Đường cuối cùng cũng nghĩ đến một trọng điểm khi ấy: "Lần trước anh vì đau nên chen ra nửa linh hồn, vậy... hẳn là có cách để anh ra hết rồi."

Mông nghĩ một hồi, cũng thấy có lý.

Thụ Hải Đường thở dài: "Tiếc là tôi bị kéo đen rồi, bây giờ không tìm được người đến đánh anh."

Mông áy náy.

Thụ Hải Đường ngẫm nghĩ cẩn thận, nói tiếp: "Có lẽ không cần kí©h thí©ɧ bằng đau đớn, không chừng lúc tâm trạng anh vô cùng bất ổn cũng ra được đấy..."

34.

Thế nên thụ Hải Đường cởϊ qυầи, nằm lên sô pha, cho Mông xem phim kinh dị.

Mông: "Ầy..."

Mông: "Cậu thấy có gì là lạ không?"

35.

Đúng vậy, nhưng chuyện đến nước này rồi cũng không còn cach nào khác.

Thụ Hải Đường không có cảm giác gì với phim kinh dị, hắn cũng không nhìn thấy hình, nằm mãi suýt ngủ luôn.

Sau đó hắn nghe thấy Mông gào lên a một tiếng.

Ngay sau cũng cảm thấy trong mông bị thứ gì đó trơn tuồn tuột căng ra. Hắn hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay vịn sô pha.

Khó khăn lắm thứ kia mới ra được một nửa, đột nhiên lại bị cảnh phim kinh khủng tiếp đó dọa cho rụt về.

Thụ Hải Đường bị động tác giật bắn lại của thể linh hồn làm run cả người, rên lên một tiếng, tâm trạng khá là phức tạp.

Phải hình dung cảm giác bây giờ của hắn thế nào đây...

Như là táo bón, như đang sinh con, cũng từa tựa như làʍ t̠ìиɦ.

Mông giằng co thêm vài lần nhưng vẫn không thể ra hết được.

Mông cố thở bình thường trở lại, hổn hển nghẹn ngào nói: "Rất xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ thừa thế xông ra... Phim này đáng sợ thật đấy."

Thụ Hải Đường đang thở dốc, giọng lúc mở miệng nói cũng mang chút ý nức nở.

Mông ngừng một chút, hỏi: "Cậu cũng bị dọa sợ à?"

"Không phải," Thụ Hải Đường thở hắt ra, giơ tay vén tóc mai bị mồ hôi thấm ướt ra đằng sau, ngồi xổm xuống, bình tĩnh nói: "Đây là nước mắt cảm động."

Mông: "?"

Thụ Hải Đường: "Bắt đầu từ mai mỗi ngày một bộ phim kinh dị, thế nào? Có thể đạt thành tích tháng này rồi!"

Mông: "(꒪⌓꒪)!?"