Chương 4: Người đàn ông đó

Đường Tú Linh ngồi tù sáu năm, tất cả tiền dư đều để chữa bệnh cho Bối Bối.

Bây giờ cô ra tù, nhiệm vụ quan trọng chính là kiếm tiền.

Dựa vào quan hệ trước đây, Đường Tú Linh tìm được một công việc chia bài trong câu lạc bộ xa hoa.

Cô trông xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp.

Đọc FULL bộ truyện.

Mỗi ngày chia bài cho khách trích phần trăm, hấp dẫn càng nhiều khách thì kiếm được càng nhiều tiền hơn.

Cô là người có tiền án, đã không còn hy vọng với công việc bình thường nữa rồi, chỉ có thể kiếm tiền như vậy thôi.

Cũng may trước đây nhàm chán nên cô từng học cái này.

Nhưng mỗi ngày đều làm việc vào ban đêm, hôm nào cũng phải thức đêm, ban ngày thì nằm xuống ngủ, một tuần chỉ được nghỉ một ngày.

Mà cả ngày đó, Đường Tú Linh đều dành để chơi với con gái.

Khoảng nửa tháng sau, vì thành tích làm việc tốt, khách thích, Đường Tú Linh bắt đầu đến phục vụ trong một vài phòng bao đặc biệt.

Khách khứa cảm thấy cô xinh đẹp, dẻo miệng, chia bài đẹp mắt, tiền boa cũng cho rất nhiều.

Hôm nay, Đường Tú Linh lại được ông chủ gọi đến phục vụ ở một phòng bao.

||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||

Cô đi tới cửa phòng bao, vừa đi đến trước cửa, thấy trong phòng bao có một người phụ nữ xinh đẹp đang khóc to.

“Trương Tử Trạch, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt mà ngay cả nhìn em một cái anh cũng không muốn thế!”

Trương Tử Trạch nhìn người phụ nữ trước mặt, anh hừ khẽ một tiếng.

“Tề Băng Băng, rốt cuộc cô thích điểm nào ở tôi, để tôi thay đổi, có được không?”

Câu nói này khiến hai người đàn ông trong phòng bao bắt đầu cười to.

Tề Băng Băng đỏ bừng mặt, nhưng cô ta vẫn không muốn từ bỏ.

“Trương Tử Trạch, coi như em van xin anh, em đã theo đuổi anh năm năm rồi, anh có thể nói một lý do để em hết hy vọng không?”

Nghe thấy câu này, Trương Tử Trạch hờ hững nâng mắt lên.

“Tề Băng Băng, thật ra rất đơn giản, cô quá xấu, cô nhìn người phụ nữ ở sau lưng đi, cô ta trông đã bình thường rồi, nhưng cô còn xấu hơn cô ta, vóc dáng còn tệ hơn cô ta…”

Trương Tử Trạch nói xong câu này, hai người đàn ông khác trong phòng bao ngạc nhiên nhìn về phía Đường Tú Linh đứng sau Tề Băng Băng.

Thật sự là một người đẹp vô cùng quyến rũ, cô mặc đồng phục chia bài, sao trước giờ chưa từng gặp cô nhỉ?

Hai người đàn ông còn đang nghi ngờ, Tề Băng Băng đã xoay người nhìn về phía Đường Tú Linh.

“Chát!”

Tề Băng Băng tát Đường Tú Linh một cái.

“Đồ đê tiện, quyến rũ thả thính khắp nơi, mặt dày!”

Đường Tú Linh cảm thấy gò má nóng rát, nhưng người ở đây đều là cậu chủ cô chủ nhà giàu, cô không dám phản khác, chỉ có thể cúi thấp đầu.

“Tề Băng Băng, không phải cô hỏi tôi vì sao không thích cô ư, tùy tiện đánh người, với cái gia giáo của cô, tôi thà nói chuyện với cô ta mấy câu cũng không muốn nhìn cô nhiều thêm một cái đó.”

Trương Tử Trạch đi tới bên cạnh Đường Tú Linh, anh lạnh lùng châm chọc cô ta.

Tề Băng Băng thẹn quá hóa giận, cô ta nhìn Trương Tử Trạch, bật cười.

“Em không tin anh sẽ đυ.ng vào người phụ nữ ở nơi dơ bẩn thế này!”

Có lẽ vì người phụ nữ đang cúi đầu trông quá đáng thương, Trương Tử Trạch nắm lấy vai cô, sau đó cúi đầu hôn xuống.

Nhưng cảm giác quá tốt đẹp, Trương Tử Trạch như bị nghiện, bắt đầu hôn sâu.

Tề Băng Băng trợn mắt, hình ảnh hôn môi của đôi nam nữ trước mắt thật sự giống như một cơn ác mộng vậy.

“Trương Tử Trạch, tôi hận anh!”

Tề Băng Băng khóc to chạy ra ngoài.

Cùng lúc đó, Đường Tú Linh đẩy mạnh người đàn ông tên Trương Tử Trạch trước mặt ra.

“Anh Trương, cô Tề đã đi rồi.”