Chương 30: Xin hãy cứu lấy con gái tôi

Trương Tử Trạch không còn nhìn Đường Tú Linh đang nằm mềm nhũn trên mặt đất nữa.

Anh luôn tự nhủ rằng đó là quả báo của Đường Tú Linh vì đã lừa dối mình.

Anh sẽ không bao giờ bị Đường Tú Linh dắt mũi nữa, cho dù bây giờ người phụ nữ này có khóc lóc đáng thương như thế nào đi chăng nữa, tất cả đều là diễn kịch mà thôi.

Cập nhật sớm nhất tại.

Anh bước vào thang máy và hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Đường Tú Linh.

Lúc này, mẹ của Trương Tử Trạch là Ôn Tuyết vừa đến bệnh viện.

Khi đang đi trong sảnh, bà ta gọi điện thoại cho Trương Tử Trạch.

Con trai không nhận điện thoại, chẳng còn cách nào khác, Ôn Tuyết đành gọi cho Trương Đình Vỹ.

Trương Đình Vỹ lúc này đã nhận được thông báo của Trương Tử Trạch nên dừng phẫu thuật.

Anh cũng không ngờ rằng người anh họ của mình lại thê thảm như vậy, bị một người phụ nữ ở hộp đêm lừa gạt đến nỗi nhận nhầm con gái.

Mặc dù Trương Đình Vỹ chưa từng nhìn thấy người phụ nữ mưu mô kia, nhưng cũng cảm thấy tức giận thay anh họ.

Hơn nữa, Ca Nhi cũng là em gái của anh ấy.

Anh đương nhiên chán ghét loại người xấu xa và mưu mô này.

Vì vậy, Trương Đình Vỹ đã không do dự khi Trương Tử Trạch nói sẽ không phẫu thuật nữa.

Anh thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, chỉ là Trương Đình Vỹ không ngờ vừa mặc quần áo xong xuôi, bác gái đã gọi điện cho anh.

Nghĩ đến những gì mà anh họ đã trải qua gần đây, Trương Đình Vỹ thực sự không dám nghe điện thoại.

Anh phớt lờ cuộc gọi và định nhanh chóng rời khỏi bệnh viện và bay ra nước ngoài.

Để không bị ảnh hưởng bởi chuyện giữa bác gái và anh họ.

Nhưng mà, ngay khi Trương Đình Vỹ bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi do bệnh viện chuẩn bị cho anh, nhìn thấy bác gái đang đi về phía mình.

"Đình Vỹ, anh họ của con đâu rồi, hôm nay có phải nó bảo con phẫu thuật cho thứ oan nghiệt của Đường Tú Linh kia!"

Sắc mặt Ôn Tuyết lạnh lùng, hung hăng đi về phía Trương Đình Vỹ.

Trương Đình Vỹ không khỏi cảm thấy xấu hổ, anh cười nịnh nọt với bác gái.

"Bác gái à, bây giờ chắc chắn là anh họ đang làm việc ở công ty, còn việc phẫu thuật cho con gái của Đường Tú Linh, làm sao có chuyện này được? Người phụ nữ đó đã gϊếŧ chết Ca Nhi, giờ lại lừa gạt anh họ. Cháu điên mới phẫu thuật cho con gái cô ta"

"Hơn nữa, cháu đã hứa với bác là sẽ không giúp rồi mà."

Cơn tức giận trong lòng Ôn Tuyết dịu đi một chút, nhìn Trương Đình Vỹ, nghi ngờ hỏi.

"Nếu không phải phẫu thuật cho con gái của Đường Tú Linh, tại sao bây giờ cháu lại ở bệnh viện?"

Trương Đình Vỹ cảm thấy rằng mình đã thoát nạn, mỉm cười nhẹ nhõm.

"Bác gái à, cháu là bác sĩ, phẫu thuật cho người khác là chuyện bình thường. Lần này người giàu có kia đưa cho cháu 30 tỉ và yêu cầu thực hiện một cuộc tiểu phẫu. Vừa đúng lúc cháu có thời gian nên đã tới bệnh viện."

"Đình Vỹ, hy vọng con không nói dối bác. Bác đã mất đi Vận Nhi rồi. Giờ Tử Trạch là con trai duy nhất. Bác không muốn nó tổn thương."

Ôn Tuyết nghiêm túc hỏi, Trương Đình Vỹ tiếp tục nói dối mặt không biến sắc.

"Thưa bác gái, cháu nói dối bác làm gì ạ. Còn về anh họ, anh ấy chắc chắn sẽ không làm chuyện gì khiến bác buồn. Mấy ngày nay chắc ngủ không ngon, nhất thời lo lắng quá mà thôi."

Ôn Tuyết vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Khi đến bệnh viện, đã hỏi giám đốc về lịch phẫu thuật ngày hôm nay của Trương Đình Vỹ.

Tên bệnh nhân quả thật không phải là con gái của Đường Tú Linh, thật sự là bà suy nghĩ nhiều rồi sao?

Trương Đình Vỹ nói thêm vài câu để dỗ dành bà Trương, vẻ mặt Ôn Tuyết dịu đi một chút.

"Nếu đã vậy, Đình Vỹ, là bác bốc đồng. Thành thật xin lỗi, bác đã làm phiền con."

Trương Đình Vỹ mỉm cười nhẹ nhõm.

"Bác gái, đây đều là chuyện nhỏ. Bây giờ bác hãy về nghỉ ngơi đi. Trong bệnh viện có rất nhiều vi trùng, đừng nên ở lâu ạ."

Ôn Tuyết gật đầu, Trương Đình Vỹ tiễn bác vào thang máy, chuẩn bị tiễn ra về.

Nhưng khi cửa thang máy mở ra, Đường Tú Linh đi theo một y tá và xuất hiện trước mặt.

"Cô Đường, đây là bác sĩ Ryan."

Y tá đưa Đường Tú Linh ra khỏi thang máy và vui vẻ giới thiệu.

Đường Tú Linh nhìn người đàn ông vô cùng trẻ trung tuấn tú trước mặt mình, cô lập tức quỳ xuống dưới chân bác sĩ Ryan.

"Bác sĩ Ryan, làm ơn hãy cứu lấy con gái tôi, Bối Bối... con bé vừa lên cơn đau tim, bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu. Bác sĩ nói rằng chỉ có anh thực hiện ca mổ mới có thể thành công..."

Trương Tử Trạch rời đi không bao lâu, Đường Tú Linh được bệnh viện thông báo hủy bỏ ca phẫu thuật.

Vào thời điểm đó, cả Đường Tú Linh và Triệu Sương đều vô cùng tuyệt vọng.

Cả hai chán nản đẩy Bối Bối về phòng bệnh.l

Kết quả mới đi được nửa đường, sắc mặt Bối Bối đột nhiên tái xanh và lên cơn đau tim.

Đường Tú Linh hốt hoảng gọi bác sĩ, Bối Bối nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật.

Nhưng mà, tình hình của Bối Bối lần này rất nghiêm trọng, các bác sĩ khoa tim mạch của bệnh viện cũng không dám mổ.

Họ chỉ nói với Đường Tú Linh một câu, nếu muốn ca phẫu thuật của Bối Bối thành công, hãy tranh thủ lúc bác sĩ Ryan đang ở bệnh viện, nhanh chóng nhờ anh ấy giúp đỡ.

Đây là cơ hội sống duy nhất của Bối Bối.

Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của y tá, Đường Tú Linh đến tòa nhà này tìm bác sĩ Ryan, khi vừa nhìn thấy người đàn ông này, cô không chút do dự quỳ xuống van xin.

"Đường Tú Linh, cô thực sự có mặt mũi để cầu xin Đình Vỹ phẫu thuật cho thứ ôn nghiệt đó!"

Giọng nói của một người phụ nữ trung niên đột nhiên vang lên bên tai, Tú Linh ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy mẹ của Tử Trạch đang đứng sau lưng Trương Đình Vỹ.

Đường Tú Linh mặt mày tái mét.

Cô biết mẹ của Trương Tử Trạch căm ghét mình đến nhường nào.

Người phụ nữ này sẽ không bao giờ cho phép Trương Đình Vỹ phẫu thuật cho Bối Bối.

Cảm giác tuyệt vọng tràn trề trong lòng cô, Đường Tú Linh chẳng hơi sức đâu quan tâm đến mẹ của Tử Trạch, cô chỉ có thể tuyệt vọng cầu cứu Trương Đình Vỹ giúp đỡ.

"Bác sĩ Ryan, trước đây anh cũng đã đồng ý phẫu thuật cho Bối Bối. Về phần tiền bạc, tôi sẽ đưa cho anh theo giá cả hiện tại. Xin anh hãy giúp đỡ... làm ơn..."

Người phụ nữ trước mặt đang khóc lóc đáng thương, nhưng Trương Đình Vỹ lại chế nhạo.

"Theo tôi được biết, cô Đường bây giờ chỉ là một vũ nữ trong hộp đêm. Giá cả cho một ca phẫu thuật của tôi, cô có chắc mình có thể chi trả nổi không?"

Sự chán ghét và ác ý trong giọng điệu của bác sĩ Ryan quá rõ ràng, Đường Tú Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt kinh tởm của Trương Đình Vỹ.

"Bác sĩ Ryan... Tôi sẽ tìm cách đưa tiền cho anh, nhưng thời gian của Bối Bối vô cùng cấp bách, con bé không gắng gượng thêm được nữa...”

Đường Tú Linh gần như bật khóc.

"Bối Bối chỉ là một đứa trẻ năm tuổi...Bác sĩ Ryan, anh hãy cứu lấy đứa trẻ này, xin hãy cho nó một cơ hội sống tiếp..."

Trương Đình Vỹ đã chứng kiến quá nhiều người nhà khóc lóc đau khổ vì bệnh tình của người thân ở đây rồi.

Đường Tú Linh không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.

Dù tiếng khóc lóc của người phụ nữ này khiến anh hơi khó chịu, thậm chí có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô.

Tuy nhiên, chỉ cần anh nghĩ đến ký ức nhìn thấy Đường Tú Linh khiêu vũ trong hộp đêm đó, Trương Đình Vỹ lại nhớ đến người phụ nữ đã khiêu vũ và lừa gạt với anh trong sâu thẳm ký ức.

Người phụ nữ đó cũng đáng thương như vậy, thậm chí họ còn trông giống nhau.

"Cô Đường, tôi là bác sĩ. Tôi không phải thần chết. Hơn nữa, dù tôi có phải thần chết, tôi cũng sẽ không giúp đỡ con gái của người phụ nữ mua vui cho khách trong hộp đêm. Con gái cô bị bệnh, tôi đã đọc bệnh án rồi, là vì lúc đó cô ngồi tù, thai nhi trong bụng không phát triển tốt. "

"Cô vào tù vì đã gϊếŧ em gái họ của tôi. Đạo Phật coi trọng luật nhân quả. Cô Đường, cô còn không hiểu sao? Con gái cô mắc bệnh chính là báo ứng của cô! Năm đó cô đã tông chết người, bây giờ trời cao cũng sẽ tước đoạt đứa con mà cô yêu thương nhất, không phải rất công bằng hay sao?

Thân thể Đường Tú Linh hoàn toàn mềm nhũn xuống đất.

Giọng nói của người đàn ông trước mặt lạnh lùng đến thế, cô cảm thấy như thể mình đang ở mùa đông lạnh giá, cái lạnh thấu xương sắp làm cô đóng băng.

Đường Tú Linh cảm thấy đôi môi và hàm răng của mình buốt giá, những lời cô ấy nói như đã mất đi linh hồn.

"Nhưng... nhưng tôi không phải là hung thủ trong vụ tai nạn xe hơi... không phải là tôi... Con gái tôi vô tội, tôi không gϊếŧ em gái của anh..."

Đường Tú Linh lẩm bẩm, cơ thể cô đã run lên cầm cập.

"Bốp!"

Ôn Tuyết tát vào mặt Đường Tú Linh một bạt tai.

"Cô Đường, bây giờ cô đã biết nỗi tuyệt vọng khi mất đi con gái của mình như thế nào rồi, lúc đó tôi đã nhìn thi thể của Ca Nhi như vậy, nhìn con bé bị đậy tấm vải trắng lên. Cô có biết rằng khi đó tôi muốn lao đến nhà tù gϊếŧ chết cô nhường nào không?”

Ôn Tuyết hung hăng cười nói.

"Nhưng ông trời vẫn có mắt. Đã làm cho con gái của cô bị bệnh, để cô giương mắt nhìn con gái không nhận được sự giúp đỡ của anh trai Ca Nhi. Đây là quả báo của cô!"

Đường Tú Linh nhìn Ôn Tuyết, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa kích động.

Người phụ nữ này muốn con gái cô chết...

"Bốp!"

"Bốp bốp bốp!"

...

Đường Tú Linh nâng cánh tay lên, sau đó liên tục tát vào mặt mình.

Ôn Tuyết kinh ngạc nhìn hành động của Đường Tú Linh, lạnh lùng hỏi.

"Cô đang làm gì đấy?"

"Bà Trương, xin bà hãy cho con tôi một con đường sống... cầu xin bà... Chỉ cần bà đồng ý để Trương Đình Vỹ tiến hành ca phẫu thuật cho con gái tôi, tôi có thể chết ngay sau khi ca phẫu thuật thành công. Tôi tình nguyện một mạng đổi một mạng, cầu xin bà...”

Không biết cô đã tát bao nhiêu lần vào mặt mình, sau khi mẹ Trương nói xong thì quỳ xuống liên tục van xin.

Lần này, bà ngạc nhiên rằng Đường Tú Linh lại nói ra điều như vậy.

Ngay lập tức, Ôn Tuyết cười lớn, cứ cười rồi đột nhiên rơi nước mắt.

"Cô Đường, nhìn cô mà xem, cô quan tâm con gái biết nhường nào, giống như tôi năm đó vậy... Bây giờ tôi chứng kiến nỗi đau của cô, cô có biết cảm giác của tôi là gì không? Thoải mái, tôi hận thù sáu năm, đau khổ sáu năm." "

"Bây giờ nhìn thấy cô tuyệt vọng như thế này, tôi thực lòng cảm tạ ông trời có mắt. Thay vì tiếp tục quỳ ở đây, tôi khuyên cô mau mau ở bên con gái mình, rồi nói những lời cuối cùng với nó. Đừng để như tôi. Khi tôi nhìn thấy con gái mình lần cuối, nó đã là một thi thể, muốn nói vài câu cũng không thể nữa. "

Sau khi mẹ Trương cười nói những lời này, bà ta nhìn Trương Đình Vỹ đứng bên cạnh.

"Đình Vỹ, đi với bác, có chuyện muốn hỏi cháu."