Tay cầm bút ký tên xuống tài liệu của Trương Tử Trạch lập tức ngừng lại.
“Cậu lặp lại lời vừa nói lần nữa.”
“Tổng giám đốc Trương, báo cáo giám định ADN bên phía nước Mỹ nói, anh và Triệu Bối không phải quan hệ ba con ruột.”
Lần này trợ lý thoáng tăng âm lượng lên.
Im lặng hồi lâu.
Đọc FULL bộ truyện.
“Tôi biết rồi, cậu bận việc đi.”
Trương Tử Trạch nói xong thì cúp điện thoại, sau đó chậm rãi đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ.
Báo cáo giám định bên nước Mỹ làm rất bí mật, khả năng bị người làm giả cực kỳ thấp.
Mà báo cáo giám định ADN trong nước kia, trái lại có tỷ lệ làm giả cao hơn.
Lúc ấy Trương Tử Trạch có khuynh hướng tin Đường Tú Linh, anh muốn cho người phụ nữ này một cơ hội.
Thì ra, anh mới là người đáng cười nhất.
Trương Tử Trạch day day ấn đường, trong lòng dâng lên cảm giác ác độc không tản đi được.
Lúc này điện thoại di động vang lên, vậy mà lại là Đường Tú Linh gọi đến.
Trương Tử Trạch cứ âm trầm nhìn chuông điện thoại di động reo vang đến lúc hồi chuông kết thúc.
Một lát sau, Đường Tú Linh lại gọi thêm một cuộc đến, lần này Trương Tử Trạch nhận máy.
“Chuyện gì?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Đường Tú Linh cảm thấy giọng nói Trương Tử Trạch lạnh lẽo hơn trước đây.
“Ngài Trương, mẹ của Bối Bối, cũng là Triệu Sương, cô ấy được LIN tuyển, tôi muốn hỏi thăm, công việc này của Tiểu Sương có phải do ngài Trương giúp đỡ hay không?”
Đường Tú Linh vẫn luôn cố gắng biểu hiện lễ phép dịu dàng trước mặt mình, giờ phút này Trương Tử Trạch nghe thấy giọng nói của Đường Tú Linh, anh đang suy nghĩ.
Rốt cuộc lòng dạ người phụ nữ này dơ bẩn đến nhường nào, thậm chí ngay cả con gái mình cũng có thể mang ra lợi dụng.
“Có giúp đỡ hay không có quan trọng không? Đường Tú Linh, có phải cô cảm thấy cô có một người con gái với tôi, cô lấy được kim bài miễn tử, có thể khoa tay múa chân với tôi.”
“Đường Tú Linh, nhớ kỹ quan hệ giữa hai chúng ta, cô chỉ là kẻ thủ gϊếŧ chết em gái của tôi.”
Trái tim phảng phất như bị đâm một kim, dường như cảm giác đau đớn kéo dài lan khắp cơ thể.
“Ngài... ngài Trương, xin lỗi, là tôi đường đột...”
Đường Tú Linh bối rối cúp điện thoại.
Hai ngày này, Trương Tử Trạch vẫn luôn đối xử dịu dàng với cô, như vậy lại khiến cô xuất hiện ảo giác, cho rằng hai người là bình đẳng.
Thì ra, từ đầu đến cuối, người đàn ông này luôn hận cô.
“Tú Linh, sao cậu lại khóc?”
Triệu Sương thấy Đường Tú Linh mãi không về phòng bệnh, cô đi ra tìm, lúc này mới phát hiện Đường Tú Linh đang ngồi trên mặt đất khóc.
Đường Tú Linh vội vàng lau khô nước mắt của mình, sau đó miễn cưỡng mỉm cười với Tiểu Sương.
“Tiểu Sương, tớ không sao, tớ chỉ là nhất thời không khống chế được cảm xúc, không có chuyện gì, chuyện gì cũng chưa xảy ra...”
Triệu Sương cũng không tiện hỏi nhiều, cô chỉ có thể cầm tay Đường Tú Linh.
“Bối Bối muốn đánh cờ với cậu đấy, không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần Bối Bối có thể phẫu thuật thành công, chuyện gì trên đời này đều không đáng để cậu sợ hãi.”
Đường Tú Linh gật đầu, sau đó trở về phòng bệnh với Triệu Sương.
Cả ngày hôm nay Trương Tử Trạch chưa trở về nhà mình, anh cũng hủy bỏ kế hoạch đi bệnh viện thăm Bối Bối lúc đầu.
Cả một buổi tối, anh im lặng ngồi trong văn phòng của mình, sáng sớm ngày hôm sau, Trương Tử Trạch nở nụ cười tự giễu bản thân.
Ngay sau đó, Trương Tử Trạch gọi điện thoại cho bệnh viện, cùng lúc đó, anh phân phó thư ký điều tra bác sĩ làm giám định ADN ở trong nước.
“Tổng giám đốc Trương, anh nói là lấy máu làm giám định lại ADN lần nữa sao?”
Viện trưởng nghe thấy lời nói của Trương Tử Trạch, ông ta kinh ngạc hỏi.
“Ông không nghe nhầm, bây giờ Triệu Bôi đang ở trong bệnh viện của ông, ông tìm lý do lấy máu, sau đó để khoa xét nghiệm làm giám định với tốc độ nhanh nhất, nếu lần này còn sai, vậy ông không cần làm Viện trưởng nữa.”
“Vâng... tôi biết rồi, Tổng giám đốc Trương yên tâm, tôi sẽ tự mình theo dõi.”
Viện trưởng nơm nớp lo sợ cúp điện thoại, ngay sau đó, ông ta lập tức gọi bác sĩ khoa tim mạch đến.
Ngày kia là thời gian Bối Bối làm phẫu thuật, hôm nay Triệu Sương phải đến LIN làm việc.
Hôm nay chỉ có Đường Tú Linh ở trong bệnh viện làm bạn với Bối Bối.
Bây giờ Bối Bối đã không còn xoắn xuýt vấn đề mẹ ruột nữa, chỉ cần hai người mẹ đều ở bên cạnh mình, Bối Bối cảm thấy dường như cũng không có gì khác biệt. Truyện Kiếm Hiệp
Hiện giờ, Bối Bối đã gọi Tú Linh là mẹ Tú Linh.
“Mẹ Tú Linh, chú kia còn đến thăm con không?”
Bối Bối và Đường Tú Linh ngồi trong vườn hoa hóng mát, đột nhiên Bối Bối hỏi ra điều này.
Đường Tú Linh nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Trương Tử Trạch ngày hôm qua, cô nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Có phải chú ấy không thích con không? Chú ấy nói chú ấy là ba con, nhưng mà, từ nhỏ đến lớn con chưa từng gặp chú ấy.”
Bối Bối buồn rầu nói, Đường Tú Linh gần như không khống chế được khó chịu trong lòng.
“Bối Bối, chú ấy... chỉ là hơi bận rộn, trước đây, chú ấy cũng không biết mình có một người con gái, con đáng yêu như vậy, ai lại không thích con chứ?”
“Thật sao?”
Bối Bối mong đợi nhìn Đường Tú Linh.
“Đương nhiên là thật rồi, Bối Bối của mẹ là bảo bối đáng yêu nhất trên đời này, ba mẹ đều rất yêu con.”
Đường Tú Linh mỉm cười nói, sau đó ôm lấy Bối Bối, còn hôn một cái lên mặt Bối Bối.
Hai má Bối Bối đỏ lên, giọng nói của cô bé hơi ngại ngùng, cũng hơi băn khoăn.
“Mẹ Tú Linh, ngày kia con phẫu thuật rồi, đến lúc đó chú ấy sẽ đến thăm con không?”
Có lẽ mỗi một đứa bé đều khát vọng ba mình, cho dù hôm trước Bối Bối vẫn còn xa cách với Trương Tử Trạch.
Đường Tú Linh không cách nào từ chối yêu cầu này của Bối Bối.
Cô chỉ hi vọng con gái mình mãi mãi vui vẻ.
“Bối Bối, chú ấy sẽ đến thăm con, mẹ bảo đảm.”
Sau khi nói chuyện với Bối Bối thêm một lát, Đường Tú Linh và Bối Bối trở về phòng bệnh.
Hai người vừa ăn cơm trưa xong, một bác sĩ mang theo y tá đến.
“Bác sĩ, có chuyện gì không?”
Đường Tú Linh lễ phép hỏi trước.
“Lấy máu kiểm tra thường lệ, ngày kia chính là thời gian phẫu thuật, chúng tôi cần phải biết tình huống cơ thể mỗi ngày của bệnh nhân.”
Đường Tú Linh không nghi ngờ, cô đi đến bên cạnh Bối Bối, sau đó bịt kín mắt Bối Bối cho y tá lấy máu.
Sau đó, Đường Tú Linh gọi điện thoại cho Trương Tử Trạch.
Lần này, rất nhanh Trương Tử Trạch đã tiếp máy.
“Nói đi, chuyện gì?”
Giọng nói của Trương Tử Trạch vẫn lạnh lẽo như vậy.
“Ngài Trương, Bối Bối nói, trước khi phẫu thuật muốn nhìn thấy anh, anh... anh có thể đến không?”
Trương Tử Trạch nghĩ đến kết quả giám định ADN sẽ có vào ngày Bối Bối phẫu thuật, anh im lặng một giây rồi lập tức đồng ý.
“Tôi sẽ đến.”
Đã đến ngày thứ ba.
Ngày hôm nay, thời gian phẫu thuật của Bối Bối được sắp xếp vào chín giờ sáng.
Sáng sớm Trương Đình Vỹ đã lái xe đến bệnh viện.
Vốn dĩ anh ta định đi đến bệnh viện cùng Trương Tử Trạch, dù sao cũng là con gái của mình, chắc hẳn người làm ba là anh sẽ đến.
Nào ngờ Trương Tử Trạch lại từ chối yêu cầu của anh ta.
Mặc dù Trương Đình Vỹ cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh ta là bác sĩ, tất nhiên không thể tùy ý thay đổi thời gian phẫu thuật.
Người lái xe là Tiền Sâm, sau khi Trương Đình Vỹ xuống xe, lập tức đến trước thang máy.
Chỉ là, đi thang máy được một nửa, Trương Đình Vỹ lại gặp một người quen.
“Cô Đường, sao... sao cô lại mặc đồng phục bệnh nhân? Cô bị bệnh sao?”
Trương Đình Vỹ liếc mắt thấy vết thương trên cổ tay của Đường Nhất Manh, hình như là cắt cổ tay?
Nghĩ đến chuyện gần đây anh họ mình có con gái riêng, chẳng lẽ Đường Nhất Manh bị kí©h thí©ɧ mà tự sát?
Dù sao, bây giờ cô ta vẫn là vợ chưa cưới của anh họ mình.
Trong lòng suy đoán như vậy, nhưng bề ngoài Trương Đình Vỹ vẫn luôn duy trì dịu dàng lễ phép.
Đường Nhất Manh rất kinh ngạc khi nhìn thấy Trương Đình Vỹ ở nơi này.
Cô ta biết Trương Đình Vỹ là bác sĩ Ryan, cũng biết con gái của Đường Tú Linh cần chính bác sĩ Ryan phẫu thuật.
Trước đó, Trương Tử Trạch tìm Trương Đình Vỹ trở về phẫu thuật, nhưng không phải mẹ của Trương Tử Trạch không ngừng ngăn cản chuyện này sao?
Hai ngày này, cô ta vẫn luôn liên lạc với mẹ Trương.
Từ sau khi cô ta tỉnh lại, mẹ Trương rất quan tâm đến cô ta, thậm chí Đường Nhất Manh còn có cảm giác được sủng mà lo sợ.
Trước đây, thật ra mẹ Trương vẫn luôn có phần bắt bẻ không hài lòng về cô ta.
Hai ngày này, cô ta nói rất nhiều chuyện liên quan đến Đường Tú Linh với mẹ Trương, thành công khiến mẹ Trương chán ghét Đường Tú Linh đến cùng cực.
Dựa theo lời mẹ Trương nói, Trương Đình Vỹ và Trương Tử Trạch đều đồng ý không cho con gái Đường Tú Linh phẫu thuật.
Bây giờ Trương Đình Vỹ lại đến bệnh viện, đã xảy ra sai lầm gì sao?
Rõ ràng, dựa theo thời gian đưa ra báo cáo giám định ADN, chắc hẳn Trương Tử Trạch phải biết con gái Đường Tú Linh không phải con gái ruột của anh rồi.
Nghi hoặc trong lòng cô ta càng ngày càng lớn, đối mặt với Trương Đình Vỹ trước mắt, Đường Nhất Manh yếu ớt nở nụ cười.
“Mấy ngày trước tôi xảy ra chút chuyện, lúc ấy rất tuyệt vọng, vì vậy làm một ít chuyện bất hiếu, để anh chê cười rồi.”
Trương Đình Vỹ gật đầu, vậy mà Đường Nhất Manh lại thừa nhận chuyện mình tự sát.
Anh ta cũng không có ý hỏi tiếp.
“Vậy cô Đường nhớ nghỉ ngơi thật tốt.”
Trương Đình Vỹ khô khan an ủi mấy câu.
Hai người im lặng không nói gì thêm, ngay sau đó, Đường Nhất Manh ra khỏi thang máy, Trương Đình Vỹ thì tiếp tục đi thang máy đến tầng chuẩn bị phẫu thuật.
Vừa về đến phòng bệnh của mình, Đường Nhất Manh lập tức gọi điện thoại cho mẹ Trương.
“Bác gái, cháu nhìn thấy bây giờ Đình Vỹ đang ở bệnh viện, gần đây anh ta phải phẫu thuật cho ai sao? Hay là, anh ta muốn phẫu thuật cho con gái của Đường Tú Linh?”
Đường Nhất Manh nói câu này xong, mẹ Trương vốn đang đọc báo, sắc mặt lập tức sầm lại.
“Cháu chắc chắn mình không nhìn nhầm người?”
“Bác gái, trong thang máy cháu còn nói mấy câu với Đình Vỹ, vô cùng chính xác, cháu không chắc chắn có phải anh ta phẫu thuật cho người khác hay không, vì vậy mới tìm bác hỏi một chút.”
Ôn Tuyết cũng tức giận đến mức l*иg ngực phập phồng.
Nếu như bây giờ Trương Đình Vỹ phẫu thuật cho con gái Đường Tú Linh, vậy chẳng phải nói rõ.
Con trai mình vẫn luôn lừa mình, mà Đình Vỹ cũng giúp đỡ lừa gạt.
Không được, bà ta phải đi bệnh viện nhìn xem.
Bà ta tuyệt đối sẽ không cho phép con trai mình trợ giúp hung thủ hại chết con gái mình kia!
“Nhất Manh, cháu đợi trong phòng bệnh, bây giờ bác lập tức đến bệnh viện xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Ôn Tuyết nói xong, bà lập tức sai quản gia chuẩn bị xe đi bệnh viện.
Mà sau khi Đường Nhất Manh cúp điện thoại, cô ta lập tức nói chuyện này cho ba mình.
“Ba, chuyện này chúng ta có cần nhúng tay không.”
Đường Quý im lặng một lát, cuối cùng ra quyết định.
“Ba tự đi quan sát tình huống, tùy cơ ứng biến, con không nên xuất hiện, tránh cho Trương Tử Trạch nghi ngờ con.”
Lúc này, Đường Tú Linh và Triệu Sương đều ở bên cạnh Bối Bối nói chuyện.
Bối Bối còn nhỏ, chắc chắn cô bé rất sợ phẫu thuật.
Đường Tú Linh và Triệu Sương không ngừng kể truyện cổ tích thú vị làm dịu cảm giác khẩn trương của việc phẫu thuật.
Mà lúc này Trương Tử Trạch đã ngồi trong văn phòng của Viện trưởng.
Viện trưởng đưa báo cáo giám định ADN mới nhất cho Trương Tử Trạch.