Trương Tử Trạch xem qua ghi chép về vụ tai nạn giao thông của em gái mình.
Chiếc xe là của Đường Tú Linh, Đường Tú Linh ở trên ghế lái, đã say rượu.
Lại thêm camera hành trình trên xe, anh không tìm được lý do nào chứng tỏ hung thủ gây ra vụ tai nạn giao thông không phải là Đường Tú Linh.
"Nói miệng không có bằng chứng, trừ khi cô tìm ra chứng cứ chứng minh hung thủ gây ra vụ tai nạn giao thông là người khác."
Trương Tử Trạch lạnh lùng đáp lại, sau đó bước về phía thang máy.
Đường Tú Linh chỉ cảm thấy rất bực mình, nếu trong tay cô có chứng cứ, cô còn ngồi tù sáu năm chắc?
Hai người đi thang máy lên phòng xét nghiệm ở tầng sáu.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
"Anh muốn làm giám định ở bệnh viện này à?"
Đường Tú Linh nghi ngờ hỏi.
Cô vốn tưởng Trương Tử Trạch sẽ rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng tin tưởng bệnh viện mà cô đang cho Bối Bối nằm lại.
"Tôi tất nhiên có tính toán của tôi, cô cứ thu xếp cho con gái cô lấy mẫu máu là được."
Đường Tú Linh không hỏi gì nữa. Cô ở bên cạnh nhìn Trương Tử Trạch lấy máu và để lại ở phòng xét nghiệm.
Sau khi làm xong tất cả, Trương Tử Trạch đứng lên.
"Tôi sẽ thu xếp chuyện làm chuyện giám định sau đó. Cô cứ bố trí cho con gái cô bắt đầu lấy máu là được."
Trương Tử Trạch nói xong, đứng lên định rời đi.
Đường Tú Linh nhìn theo bóng lưng Trương Tử Trạch dần đi xa, cô chỉ cảm thấy hơi lạnh từ dưới lòng bàn chân lan ra khắp cả người.
Dường như sẽ có chuyện gì xấu sắp xảy ra.
Sau đó, Đường Tú Linh và Triệu Sương dẫn theo Bối Bối cũng tới phòng xét nghiệm lấy máu.
Bối Bối bị lấy máu xong cứ khóc mãi, hai người phải dỗ đến khi Bối Bối ngủ say, Đường Tú Linh mới đi cùng Triệu Sương tới một chỗ yên tĩnh ngoài hành lang nói chuyện.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Trong điện thoại, cậu nói đã tìm được ba của Bối Bối, còn muốn Bối Bối và người kia làm giám định người thân. Tú Linh, liệu người đàn ông kia có thể cướp Bối Bối đi không?"
Triệu Sương đã hoàn toàn xem Bối Bối là con gái ruột của mình, cô không thể tiếp nhận được chuyện Bối Bối sẽ rời khỏi cô.
"Tiểu Sương, người đàn ông kia là Trương Tử Trạch, bác sĩ Ryan tên là Trương Đình Vỹ, bọn họ là anh em họ. Nếu giám định người thân chứng minh Bối Bối là con gái của Trương Tử Trạch, việc phẫu thuật cho Bối Bối sẽ không thành vấn đề nữa."
Giọng nói của Đường Tú Linh hơi bi thương.
Nhà họ Trương có quyền thế. Nếu không phải tại Bối Bối bị bệnh, cô chắc chắn sẽ không để lộ ra thân thế của Bối Bối.
Nhưng so với Bối Bối rời khỏi mình, Đường Tú Linh càng mong con gái được sống hơn.
Triệu Sương hiểu ý của Đường Tú Linh, nước mắt của cô lập tức trào ra.
"Tú Linh, tớ hiểu. Chỉ cần Bối Bối có thể sống tiếp, tớ sẵn lòng làm tất cả, không gì quan trọng hơn sống cả."
Đường Tú Linh ôm Triệu Sương không ngừng rơi nước mắt.
Năm đó, cô và Triệu Sương có thai cùng một năm, con của Triệu Sương vừa sinh ra đã mất. Mấy năm nay, Bối Bối gần như là chỗ dựa tinh thần của Triệu Sương.
Trong lòng hai người đều rất đau khổ khi nhớ lại chuyện trước kia.
Buổi tối, Triệu Sương về nghỉ, sáng sớm mai cô còn phải đi làm. Đường Tú Linh ở lại trong bệnh viện ngủ cùng cô bé.
Chỉ là Đường Tú Linh đang chơi cờ với Bối Bối lại nghe có tiếng gõ cửa.
Đường Tú Linh quay đầu, không ngờ thấy người tới là Đường Nhất Manh.
Mặt Đường Tú Linh biến sắc. Cô không muốn Bối Bối bị dọa. Đường Tú Linh giải thích với Bối Bối.
"Bối Bối, một người bạn xấu của dì tới, cháu ngồi yên trong phòng chờ dì. Dì giải quyết người này xong sẽ về chơi cờ với cháu nhé!"
Bối Bối ngoan ngoãn gật đầu, Đường Tú Linh bước nhanh ra ngoài cửa.
Cô đóng cửa lại, sau đó lạnh lùng hỏi.
"Đường Nhất Manh, cô tới đây làm gì?"
Đường Nhất Manh đã bình tĩnh lại. Cho dù biết Trương Tử Trạch đã bắt đầu làm giám định người thân nhưng bây giờ cô ta không còn hoảng loạn nữa.
"Đường Tú Linh, ba nghe cô có con gái, bảo tôi tới bệnh viện xác nhận lại."
Làm sao Đường Quý có thể quan tâm cô chứ?
Chỉ cần Đường Tú Linh nghĩ đến chuyện năm đó, cô lại chẳng còn tình cảm gì với người ba Đường Quý này.
"Nói với Đường Quý, ông ta đừng mơ giở trò được. Nếu các người dám động tới con gái tôi, tôi không ngại kéo tất cả các người cùng xuống địa ngục."
Đường Nhất Manh thản nhiên cười.
"Đường Tú Linh, tôi tới chỉ muốn cảnh cáo cô thôi. Cô đừng tưởng có nhà họ Tần làm chỗ dựa vững chắc thì có thể giở trò với kết quả giám định người thân. Con người Trương Tử Trạch ghét nhất là lừa dối, nhân lúc còn chưa có kết quả giám định, cô tốt nhất nên dẫn theo con gái cô cút đi.
"Nếu không, đến lúc đó Trương Tử Trạch trả thù, cô đừng trách tôi không nhắc cô đấy."
Thường nhìn thấy sự vô sỉ của Đường Nhất Manh, Đường Tú Linh vẫn bị chấn động trước những lời đổi trắng thay đen này của Đường Nhất Manh.
"Đường Nhất Manh, nếu cô còn nói linh tinh nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ lên đuổi cô ra ngoài."
Đường Nhất Manh bật cười, xoay người rời khỏi đó.
Đợi đến khi Đường Nhất Manh rời đi một lúc, Đường Tú Linh càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Khi ở biệt thự của Trương Tử Trạch, Đường Nhất Manh biết sẽ làm giám định người thân, rõ ràng còn hoảng loạn.
Nhưng bây giờ cô ta lại dám tự mình tìm tới khıêυ khí©h cô. Trông Đường Nhất Manh rõ ràng không hề sợ hãi.
Lẽ nào cô ta tìm được cách phá hỏng việc giám định người thân?
Nghĩ đến Bối Bối cần phải được phẫu thuật ngay, Đường Tú Linh lại sốt ruột.
Cô lo lắng suy nghĩ, có một đoạn đường lại đi qua đi lại suốt vài lần. Cuối cùng Đường Tú Linh vẫn gọi điện thoại cho nhà họ Tần.
"Chuyện gì vậy?"
Tần Chính nhanh chóng nghe máy.
"Ngài Tần, tôi có một việc muốn nhờ ngài giúp đỡ..."
Đường Tú Linh nói sơ qua về rối rẵm giữa mình và Trương Tử Trạch.
"Bối Bối cần phải mổ ngay, không thể kéo dài thời gian được. Ngài Tần, ngài có thể giúp ngăn cản nhà họ Đường quấy rối giúp tôi được không? Tôi muốn có kết quả giám định người thân thật, nếu không, Trương Tử Trạch sẽ không đồng ý để bác sĩ Ryan làm phẫu thuật cho con gái tôi."
Bên kia điện thoại, ngài Tần không trả lời ngay, trong lòng Đường Tú Linh lại lo lắng.
"Tôi giúp cô cũng không sao, nhưng cô phải hứa với tôi một điều kiện."
Thật lâu sau, ngài Tần cuối cùng cũng nói trong điện thoại.
"Ngài Tần, ngài cứ nói đi."
"Chờ sau khi con gái cô làm phẫu thuật thành công, cô phải tới chỗ tôi làm. Cô yên tâm, tôi sẽ cho cô tiền công hậu hĩnh."
Đường Tú Linh đương nhiên cảm thấy điều kiện của ngài Tần kỳ lạ. Nhưng trước an toàn của Bối Bối, cô cũng không thể cân nhắc lâu được.
Đường Tú Linh lập tức chấp nhận yêu cầu của ngài Tần.
Chiều hôm sau, kết quả giám định người thân được đưa ra, một bác sĩ lập tức gọi điện thoại cho Đường Nhất Manh.
"Anh nói gì? Kết quả giám định người thân không phải là ba con, anh chắc mình không nhầm chứ?"
Đường Nhất Manh chấn động tới mức gần như không khống chế được giọng nói của mình nữa. Sau nhiều lần xác nhận mình không nghe nhầm, Đường Nhất Manh hưng phấn đi tới trước mặt Đường Quý.
"Ba, kết quả giám định người thân kia đã có rồi. Con gái của Đường Tú Linh và Trương Tử Trạch không phải là quan hệ ba con."
Khi Đường Nhất Manh nói những lời này, trên gương mặt đầy vẻ đắc ý.
Trong lòng Đường Quý cũng kích động. Thật lâu sau, ông ta lại trầm ngâm.
"Nếu kết quả là vậy, không quan tâm có phải là cái bẫy hay không... Nhất Manh, con phải nghĩ cách, nhất định phải để cho Trương Tử Trạch cho rằng cậu ta và con gái Đường Tú Linh là quan hệ ba con ruột, để cậu ta tức giận với con..."