“Tú Linh, ông chủ Lưu nói rồi, chỉ cần con ngủ một đêm với cậu ta là cậu ta sẽ đầu tư cho công ty, con coi như hy sinh bản thân vì ba đi…”
Lời nói của ba dần biến mất, Đường Tú Linh mơ màng mở mắt ra.
Cả người cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường lớn.
Lời nói trước khi hôn mê của ba vẫn còn văng vẳng bên tai, sắc mặt Đường Tú Linh thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Cô giãy dụa chuẩn bị chạy trốn thì phát hiện cả người mình mềm nhũn, không thể nào nhúc nhích.
Đúng rồi, trước khi hôn mê, ba có rót một ly nước.
Ba ruột bỏ thuốc con gái, muốn đưa cô lên giường đàn ông, Đường Tú Linh không nhịn được rơi nước mắt.
Đọc truyện tại đây.
Ông chủ Lưu kia là một người nổi tiếng biếи ŧɦái, ba cô hoàn toàn không coi cô là con gái ruột mà.
Trong mắt ông ta chỉ có hai đứa con của mẹ nuôi thôi.
Đường Tú Linh kiềm nén nỗi đau khổ trong lòng, khó khăn bò dậy từ trên giường, nhìn cái ly ở trên đầu giường, Đường Tú Linh hất đổ xuống đất.
Cô cầm lấy một mảnh vỡ thủy tinh cắt mạnh lên chân mình.
Cảm giác đau đớn dữ dội kí©h thí©ɧ đại não của Đường Tú Linh, cơ thể như cũng phục hồi được chút sức lực.
Đường Tú Linh cầm một cái khăn tắm trong phòng tắm quấn lấy người mình, trốn khỏi phòng khách sạn.
Nhưng cô mới đi được mấy bước, sau lưng vang lên giọng nói của mẹ kế.
“Đường Tú Linh chạy trốn rồi, các người trông coi kiểu gì thế, mau đuổi theo…”
Sau lưng là tiếng bước chân đuổi tới, Đường Tú Linh cảm thấy người mình uể oải, nếu còn tiếp tục chạy như thế thì chắc chắn cô sẽ bị bắt lại!
Trước mắt đột điên có một căn phòng mở ra, Đường Tú Linh chạy thẳng vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Đường Tú Linh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau lưng cô vang lên giọng nói của một người đàn ông.
Giọng nói kia vô cùng lạnh lùng.
“Đây không phải phòng của cô, cút ra ngoài!”
Đường Tú Linh quay đầu, căn phòng tối đen, cô không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông.
Chạy ra ngoài, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị mẹ kế bắt đưa lên giường ông chủ Lưu, cô không thể đi được.
Đường Tú Linh quỳ xuống.
“Xin lỗi, không phải tôi cố ý đi vào đâu, bên ngoài có kẻ thù đang bắt tôi, xin anh cho tôi ở đây một đêm đi!”
“Liên quan gì đến tôi?”
Người đàn ông khẽ xùy một tiếng.
“Tôi lặp lại lần nữa, cô… bây giờ, cút ra ngoài ngay…”
Sao trên đời này lại có một người đàn ông vô tình như thế chứ?
Trái tim Đường Tú Linh tràn đầy tuyệt vọng, thuốc trong người bắt đầu phát huy tác dụng, cô cảm thấy đầu óc vô cùng mê man.
Người phụ nữ trước mắt không chịu cút đi, Trương Tử Trạch mất kiên nhẫn, anh tiến lên kéo người phụ nữ từ dưới đất dậy.
Đường Tú Linh lập tức trở nên hoang mang, cô không thể bị ném ra ngoài được, cô dùng hết sức bình sinh để vùng vẫy.
Giãy giụa một hồi, Đường Tú Linh cứ thế nằm trong lòng người đàn ông.
Đáng chết!
Cô gái này vậy mà lại…
Sáng sớm, Đường Tú Linh mở mắt ra.
Cơ thể vô cùng đau nhức, người đàn ông đã không còn ở đây.
Tối qua trốn được ông chủ Lưu, nhưng vẫn không tránh khỏi một người đàn ông khác.
Đường Tú Linh không nhịn được rơi lệ.
Thôi vậy, theo giọng nói và hành động của người đàn ông thì ít nhất là một người trẻ tuổi, dù sao cũng tốt hơn ông già chết tiệt họ Lưu kia giày vò.
Đường Tú Linh tìm niềm vui trong sự đau khổ, vào phòng tắm để tắm, sau đó, cô sờ cổ của mình.
Nguy rồi, ngọc bội đâu mất rồi.
Đó là ngọc bội mẹ cô cho cô trước khi qua đời, bên trong có khắc nhũ danh của cô, Tiếu Tiếu.
Tìm khắp cả căn phòng nhưng Đường Tú Linh vẫn không tìm thấy ngọc bội của mình.
Căn phòng thuê tối qua, Đường Tú Linh hoàn toàn không dám đi tìm.
Hết cách, Đường Tú Linh gọi lễ tân mua nội y và quần áo để mình thay.
Trước khi rời đi, Đường Tú Linh nói với lễ tân chuyện mình lạc mất ngọc bội, hy vọng sau khi bọn họ tìm thấy có thể trả lại cho cô.
Ra khỏi khách sạn, Đường Tú Linh ngồi xe về nhà.
Cô không biết Trương Tử Trạch có để lại cách liên lạc của anh trong phòng khách sạn.
Cô không nhìn thấy tấm danh thϊếp đó.