Chương 7: Đây thật sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên

Lời tựa:

Em là sự tồn tại ấm áp, lãng mạn và vĩnh viễn trong sáng. Thời điểm gặp được em, cả trăng sao cũng mong đợi em, vũ trụ cũng sẽ lãng mạn đến vô cùng, em ở trong ngân hà truyền lại tình yêu, anh vui vẻ không chỉ một chút. Đối với anh mà nói, em cực kỳ đặc biệt, là cực kỳ thích, cực kỳ nhớ nhung.

— Cận Du Bạch

Cận Du Bạch ngồi trên ghế sô pha mà cứ bồn chồn không yên, thật ra tửu lượng của bản thân anh cũng không thấp. Chỉ là mỗi lần anh đều uống say đến mức không còn biết gì, uống đến mức nôn ra. Thế cho nên anh không thể nhớ ra chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm đó.

Nếu nói anh không làm chuyện gì cả, anh lại chạy đến phòng của người khác. Nhưng nếu nói anh thật sự đã làm chuyện gì đó, anh lại cảm thấy mình đã giữ vững được lương tâm của bản thân mình.

Thỉnh thoảng Cận Du Bạch lại vỗ đầu một cái, nhưng chuyện xảy ra đêm qua không hề hiện ra một chút nào. Anh đang suy nghĩ đến mức mê mẩn, Ôn Tinh Đàm đã gọi điện thoại tới.

“Alo, có chuyện gì đấy?” Cận Du Bạch cầm lấy điện thoại đang rung không ngừng trên bàn trà, nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

“Đêm qua anh không sao chứ? Anh đã ăn cơm sáng chưa đấy?” Ở đầu kia của điện thoại, Ôn Tinh Đàm nghiêm túc hỏi.

“Không có việc gì, đêm qua không sao cả.”

Cận Du Bạch lập tức trả lời. Đây có lẽ chính là cái gọi là "không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.”

Ôn Tinh Đàm ở đầu dây bên kia cười phụt một tiếng: "Du Bạch, anh không ổn lắm nha. Sao lại cứ kỳ kỳ quái quái như vậy chứ? Hay là anh thật sự uống say rồi ngủ với em gái nào đó rồi?”

“Đừng có nói bậy.” Cận Du Bạch tức muốn hộc máu, muốn cúp điện thoại. Ôn Tinh Đàm lập tức nói: “Ấy ấy ấy, không nói đùa với anh nữa, nói chuyện quan trọng nè.”

“Có việc mau nói, có rắm mau thả.” Cận Du Bạch nhàn nhạt nói.

“Du Bạch, chiều nay sẽ quay một cảnh quay quan trọng, anh đi xem hiện trường với em một chút đi.” Ôn Tinh Đàm cười nói.

“Không đi, chiều nay tôi còn phải đi làm.” Cận Du Bạch từ chối cậu ta mà không chút nể nang gì.

“Du Bạch, đây là một cảnh quay lớn, hơn nữa này bộ phim này chính là cải biên dựa vào tiểu thuyết Nhàn Vân Dã Chi. Hẳn là anh cũng không muốn em huỷ hoại nó đúng không? Huống hồ em cũng đã giúp anh xin ông chủ của anh nghỉ phép rồi.”

Ôn Tinh Đàm cợt nhả nói, Cận Du Bạch không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt bây giờ của Ôn Tinh Đàm.

May là hiện tại Ôn Tinh Đàm không ở trước mặt anh, nếu không Cận Du Bạch nhất định sẽ đá cậu ta một cái.

Cận Du Bạch dừng một chút, hỏi: “Mấy giờ?”

Âm mưu của Ôn Tinh Đàm đã thực hiện được, đắc ý dạt dào chậc lưỡi một cái, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói: “Hai giờ chiều nay. Du Bạch, chiều nay anh tới đoàn làm phim ăn cơm nha?”

Cận Du Bạch bất đắc dĩ thở dài một hơi, ám chỉ nói: “Đại ca à, tôi cảm ơn ý tốt của cậu, ng đây đến cơm sáng còn chưa ăn đấy?”

“À, em hiểu em hiểu. Đến lúc đó nhớ đến đúng giờ, đừng đến muộn nha.” Ôn Tinh Đàm nói xong lập tức cúp điện thoại.

Trong điện thoại truyền âm thanh tút tút tút, khóe miệng Cận Du Bạch gợi lên một nụ cười khinh miệt: "Cậu thì hiểu cái gì chứ?”

Vừa dứt lời, Ôn Tinh Đàm gửi cho Cận Du Bạch một cái bao lì xì từ WeChat, ngoài ra còn thêm vào một câu giọng nói: "Cảm ơn giám đốc Tiểu Cận của em. Giám đốc Tiểu Cận, ba bữa cơm của ngày hôm nay em sẽ bao anh nha?”

Cận Du Bạch nhận bao lì xì, thở dài một hơi: "Ais, giám đốc Tiểu Cận không ổn rồi, phải dựa vào tiếp tế mới có thể sinh hoạt được.”

Cận Du Bạch rón ra rón rén đi xuống tầng mua bữa sáng. Anh sợ kinh động đến người đối diện, đi ra rồi chạm mặt nhau thì xấu hổ lắm.

May mà tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, Cận Du Bạch đóng cửa phòng lại, vỗ đầu mình vài cái rồi lẩm bẩm: “Nghĩ cái gì vậy chứ? Làm sao mà chạm mặt được? Người ta có đi làm đâu.”

Thật trùng hợp, chúng ta đi làm mà cũng có thể đυ.ng mặt.

Cận Du Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ, đã đầu giờ chiều rồi, nếu bây giờ anh còn không xuất phát, Ôn Tinh Đàm nhất định sẽ gọi điện thoại đến oanh tạc.

Cận Du Bạch vừa mở cửa, Tô Nhan Chi và Lâm Thư Thiển cũng đi từ trong phòng đối diện ra.

Ba đôi mắt anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Trong lòng Cận Du Bạch chửi "mẹ nó" cả trăm lần.

Nếu như anh chậm lại một chút thôi là sẽ không đυ.ng mặt rồi.

Tô Nhan Chi vừa nhìn thấy Cận Du Bạch, hình ảnh đêm qua liền không khống chế nổi mà cứ hiện lên trong đầu.

Lâm Thư Thiển liếc mắt nhìn Tô Nhan Chi một cái, rồi lại nhìn Cận Du Bạch, vẻ mặt của hai người này đều kỳ lạ.

Lâm Thư Thiển lập tức nở nụ cười, nói: “Ui, anh đẹp trai, hóa ra hàng xóm mới của Chi Chi là anh à?”

Đại não của Cận Du Bạch trống rỗng, anh chỉ có thể nghe thấy rõ ràng hai chữ “Chi Chi”.

Khi cô ấy gọi "Chi Chi", trong nháy mắt Cận Du Bạch ngẩn người ra, rơi vào trầm tư, quên luôn cả trả lời Lâm Thư Thiển.

Tô Nhan Chi hơi hơi mỉm cười, trong lòng âm thầm suy đoán. Nhìn biểu cảm này của anh ta, đừng nói là bởi vì hai chữ “Chi Chi” mà nhớ tới cố nhân nhé?

Ôi chao, thật là một đứa bé thâm tình mà, điều này nhất định phải viết vào trong sách, đặc biệt nhất là đôi mắt của anh ta.

“Anh đẹp trai, anh đẹp trai.” Lâm Thư

Thiển đi ra phía trước, duỗi tay quơ quơ trước mặt Cận Du Bạch.

Cận Du Bạch theo bản năng đưa mắt lên nhìn Tô Nhan Chi một cái trước, sau đó nói: “Xin lỗi, vừa rồi cô nói gì tôi nghe không rõ.”

Lâm Thư Thiển đã trải qua nhiều chuyện, cũng đã gặp qua nhiều người, hơn nữa còn thường xuyên đi lại trong quán bar và ktv, cho nên dù chỉ là một ánh mắt nho nhỏ của Cận Du Bạch cũng có thể bị cô bắt giữ được.

Lâm Thư Thiển cười nhạt: "Không có việc gì, soái ca tên là gì thế? Về sau anh và Chi Chi của chúng tôi chính là hàng xóm rồi, hai người nhớ giúp đỡ cho nhau đấy.”

Nói rồi Lâm Thư Thiển lập tức xoay người qua kéo Tô Nhan Chi đi, Tô Nhan Chi nhỏ giọng nói: “Thiển Thiển, cậu đang nói cái gì vậy? Sao mà mình cứ có cảm giác như mẹ già gả con gái đi vậy.”

Lâm Thư Thiển cười cười với Tô Nhan Chi, sau đó kéo cô đến trước mặt Cận Du Bạch: "Chào anh, tôi là Tô Nhan Chi.” Tô Nhan Chi cười và vươn tay ra.

“Khách sáo, gọi tôi Du Bạch là được rồi.” Cận Du Bạch cong cong khóe miệng, nhưng cũng không vươn tay ra.

Tô Nhan Chi xấu hổ thu tay lại, mặt không đổi sắc nói: “Đã từng gặp nhau hai ba lần rồi, hôm nay mới xem như chính thức chào hỏi một chút.”

Cận Du Bạch gật đầu, gãi gãi gáy nói: “Công nhận.”

Lâm Thư Thiển nhíu nhíu mày nhìn cả hai người đều gượng gạo vô cùng, lập tức nói: “Anh trai Du Bạch định đi đâu vậy?”

Cận Du Bạch vừa mới định nói đi đến quán cà phê dưới tầng, nhưng nghĩ lại kỹ lại, lỡ như chút nữa cùng nhau xuống tầng lại lộ tẩy thì làm sao bây giờ, hơn nữa hai cô ấy lúc nãy đang chờ nhau để ra ngoài, có lẽ là đến đoàn làm phim.

“Tôi đi làm việc bán thời gian ở đoàn phim…” Cận Du Bạch vô ích nói.

Tô Nhan Chi và Lâm Thư Thiển suy ngẫm một chút rồi gật gật đầu, hỏi: “Là đoàn phim của công ty Cận Ngôn sao?”

“Ừm.”

“Trùng hợp thế, tôi và Chi Chi cũng đến đó, chúng ta đi cùng nhau đi.” Lâm Thư Thiển nhiệt tình mời, Cận Du Bạch không có cách nào từ chối cả, chỉ đành phải đồng ý.

Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là mình lựa chọn ăn ngay nói thật, nếu không lát nữa lại gặp mặt ở đoàn làm phim thì xấu hổ quá.

Cận Du Bạch thở dài một hơi, mình đường đường là giám đốc Tiểu Cận, bây giờ vậy mà bây giờ lại nói dối thành tính, giấu giếm thân phận cao quý của chính mình.

Không còn cách nào, Tô Nhan Chi nhìn ánh mắt của Cận Du Bạch đầu tiên, Cận Du Bạch chính là một người giao cơm hộp, đường đường là giám đốc Tiểu Cận mà lại lưu lạc đến nông nỗi này, Cận Du Bạch cũng không dám nói ra rằng mình là giám đốc Tiểu Cận của công ty Cận Ngôn kia, nói ra còn không phải sẽ làm người ta cười đến rụng răng luôn đấy chứ, Cận Du Bạch không muốn như vậy chút nào.

Vừa đến cửa của đoàn làm phim, Ôn Tinh Đàm đang khoanh tay trước ngực đứng trước cửa chờ Cận Du Bạch, nhìn thấy ba người họ bước xuống từ một chiếc xe mà ngạc nhiên đến ngây người.

Ba người họ có quan hệ tốt như vậy khi nào? Hay là thật sự lại trùng hợp như vậy?

Cận Du Bạch liếc mắt nhìn Ôn Tinh Đàm một cái, lập tức đi qua nắm tay cậu, nói: “Chào giám đốc Ôn, tôi lại làm phiền đến ngài rồi.”

Nói xong Cận Du Bạch còn nháy mắt với Ôn Tinh Đàm vài cái, Ôn Tinh Đàm nhỏ giọng hỏi: “Anh lại làm cái gì vậy?”

Cận Du Bạch cười, liếc mắt nhìn Tô Nhan Chi một cái, nói một câu như rít qua kẽ răng: "Cậu phối hợp với tôi là được.”

Ôn Tinh Đàm kéo kéo khóe miệng: “Chà, cậu lại tới sao? Tiểu…… Bạch.”

Cận Du Bạch đầu cúi người nói: “Đúng vậy, cảm ơn giám đốc Ôn, cảm ơn giám đốc Ôn.”

Ôn Tinh Đàm nhỏ giọng nói thầm: “Không hổ là là giám đốc Tiểu Cận của công ty Cận Ngôn nha, kỹ thuật diễn này đúng là chuẩn cmnr.”

Cận Du Bạch cười cười: "Chờ lát nữa cậu đừng nói bậy đấy.”

Ôn Tinh Đàm nhướng mày.

Tô Nhan Chi đυ.ng cánh tay của Lâm Thư Thiển một chút, hỏi: “giám đốc Ôn không phải là giám đốc Tiểu Cận sao?”

Lâm Thư Thiển thở dài một hơi: "Mới đầu mình cũng nghĩ cậu ấy là giám đốc Tiểu Cận, kết quả cậu ta lại là giám đốc của công ty. Nghĩ lại một chút thì một diễn viên nhỏ tuyến mười tám như mình, làm sao có thể được giám đốc Tiểu Cận tới bàn chuyện hợp đồng cùng được chứ, phái giám đốc Ôn tới cũng là vì để mắt tới mình.”

Tô Nhan Chi lập tức ngắt lời Lâm Thư Thiển: "Ấy, mình không cho cậu nói như vậy đâu, diễn viên tuyến mười tám thì thế nào chứ? Trong lòng mình, Thiển Thiển là tuyệt nhất.”

Lâm Thư Thiển cười nhẹ một tiếng, nói: “Thiển Thiển yêu Chi Chi nhất.”

Hai người nhìn nhau cười.

Ôn Tinh Đàm đi qua đây, nói: “Vậy trước tiên hai người ngồi đằng kia nghỉ ngơi đi, xem qua kịch bản, rồi tự tập luyện một chút nha.”

Lâm Thư Thiển lập tức nói: “Đã biết rồi, giám đốc Ôn.”

Tô Nhan Chi và Lâm Thư Thiển bước đến chỗ nghỉ, Tô Nhan Chi nói: “Mình cảm thấy, giám đốc Ôn này khá đẹp ấy chứ.”

Lâm Thư Thiển liếc mắt nhìn Tô Nhan Chi một cái, nhướng mày nói: “Nhưng mình cảm thấy có lẽ Du Bạch mới là hình mẫu lý tưởng của cậu.”

“Ai za, Thiển Thiển, cậu biết mình là người hay ngại ngùng mà. Cậu đừng có trêu mình nữa.” Tô Nhan Chi che che giấu giấu gương mặt đã đỏ bừng.

Lâm Thư Thiển choàng qua tay cô ấy, nói: “Được được, không đùa Chi Chi của chúng ta nữa, nếu không lát nữa mặt cậu lại đỏ như mông khỉ mất thôi.”

Tô Nhan Chi bĩu môi không nói gì.

Ôn Tinh Đàm nói: “Để em đưa anh đi xem các nơi khác.”

Cận Du Bạch nhún vai, trên mặt làm ra biểu tình không sao cả: "Không cần đâu, tôi tin tưởng cậu, cậu xem xét rồi làm là được.”

Hai người đi qua trường quay, mọi người đều chảo hỏi Ôn Tinh Đàm, cung kính hô lên: “Chào giám đốc Ôn.”

Ôn Tinh Đàm liếc mắt nhìn Cận Du Bạch một cái, nói: “Du Bạch, anh làm ơn đặt nhiều tâm tư lên công ty hơn một chút đi, anh nhìn xem, ai cũng biết thanh danh giám đốc Tiểu Cận, nhưng lại không có một người nào biết đến anh cả.”

Cận Du Bạch cười nói: “Không sao cả, danh tiếng giám đốc Tiểu Cận ở bên ngoài là đủ rồi.”

Ôn Tinh Đàm thở dài một hơi: "Một ngày nào đó, chuyện của công ty cũng sẽ rơi xuống đầu anh thôi, từ giờ trở đi anh nên học tập nhiều hơn đi.”

“Được rồi, đã biết.” Cận Du Bạch thật sự chịu không nổi Ôn Tinh Đàm càm ràm, so với Cận lão gia tử, thì Ôn Tinh Đàm còn nói nhiều hơn.

“Nè, anh nhìn cái biển quảng cáo kia mà xem, mới làm đấy, hơn nữa nó được làm bằng gỗ, có phải nhìn nó rất nghệ thuật hay không.”

Ôn Tinh Đàm chỉ chỉ vào tấm biển quảng cáo trên khu nghỉ ngơi và nói.

Cận Du Bạch gật đầu, nói: “Vừa thấy đã biết đây là ý tưởng của cậu rồi đúng không, phong cách thiết kế thật sự không tệ.”

Cận Du Bạch dừng một chút: "Bất quá, sao mà tôi cứ có cảm giác tấm biển quảng cáo này đang lung lay sắp đổ vậy? Vấn đề an toàn vẫn phải làm cho tốt đấy.”

Ôn Tinh Đàm nở một nụ cười, thời điểm Cận Du Bạch nói ra những lời như vậy đã có phong thái của giám đốc Tiểu Cận trong lời đồn rồi.

“Được, em sẽ đi tìm người cố định lại ngay.” Ôn Tinh Đàm lập tức nói.

“Cận Giang Kha, cậu lại đây một chút.” Ôn Tinh Đàm hô một tiếng với Cận Giang Kha.

Cận Giang Kha lập tức chạy tới, cúi đầu chào một cái rồi lên tiếng: “Chào giám đốc Tiểu Cận, chào giám đốc Ôn.”

Cận Du Bạch lập tức làm một thủ thế im tiếng, nói: “Gọi tôi là Tiểu Bạch được rồi.”

“Chuyện này…” Cận Giang Kha có chút khó xử, dùng một ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Ôn Tinh Đàm.

Ôn Tinh Đàm nói: “Nghe theo giám đốc Tiểu Cận là được.”

“Vâng giám đốc Ôn, giám đốc Tiểu Cận.” Cận Giang Kha lập tức nói.

Cận Du Bạch nhíu nhíu mày, Cận Giang Kha lập tức hỏi: “Giám đốc Ôn tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Trên tấm biển quảng cáo kia hình như hơi lung lay, cậu tìm vài người đi cố định một chút đi.” Ôn Tinh Đàm chỉ chỉ tấm biển quảng cáo.

“Rõ, giám đốc Ôn, tôi sẽ đi làm ngay.” Nói xong, Cận Giang Kha rời đi.