Lời tựa:Chúng ta sẽ luôn gặp nhau vào một số ngày hè mất cảnh giác, bị nóng bức của mùa hè vây quanh, bị làn gió thanh mát hôn môi. Bắt chuyến xe cuối cùng, cùng cậu đi ngắm cảnh ánh hoàng hôn buổi xế chiều trên đồng ruộng, ngắm bầu trời đầy sao tô điểm chân trời, ngắm hình bóng chúng ta phản chiếu trên dòng sông, xin cậu đừng vội, hãy chờ đợi, cô ấy vẫn còn đang trên đường đến.
--Tô Nhan Chi
Tô Nhan Chi cầm điện thoại lướt đi lướt lại, dùng phần mềm gì bây giờ? Dùng phần mềm gì có thể kết duyên với người lân cận đây?
Đột nhiên có người gửi một tin nhắn đến, cô ấy trượt màn hình là truy cập vào giao diện, cô ấy lẩm bẩm nói: “Chắc là sẽ có chứ.”
Nhấn vào trạng thái phát hiện có mục viết là lân cận, Tô Nhan Chi nhếch miệng cười, mở mục lân cận lên, trang chủ đề cử rất nhiều người lân cận.
Tô Nhan Chi nhìn qua, đề cử đầu tiên vừa hay là một anh chàng cùng tuổi với cô ấy.
Tô Nhan Chi nghĩ, vậy thì cái đầu tiên đi, tùy tiện thử xem sao.
Cô ấy mở giao diện, phía dưới có một khung gợi ý to to màu xanh dương “gửi lời chào”.
Tô Nhan Chi gửi lời chào, bên trên viết: gửi cho đối phương ba tin nhắn là có thể bật chức năng kết bạn.
Tô Nhan Chi lắc đầu, để đề phòng lỡ như, vẫn nên đăng ký một cái biệt danh thử xem, Tô Nhan Chi lập tức đăng ký một biệt danh, mở giao diện thanh lân cận, đề xuất đầu tiên vẫn là cùng một người đó.
Tô Nhan Chi nở nụ cười, xem ra là do ông trời an bài, lặng lẽ thử lấy cậu làm công cụ viết tiểu thuyết, xem ra cũng không quá đáng.
Tô Nhan Chi dừng rất lâu ở giao diện thanh tin nhắn, cô ấy đang nghĩ nữ chính trong sách mới giả sử sẽ là hình tượng hoạt bát, đáng yêu, vậy bản thân nên dùng lời mở đầu như thế nào.
Dùng “hi” thì quá qua quýt rồi, dùng “xin chào” thì không tự nhiên, suy cho cùng bọn họ cũng chỉ là những người lạ chưa từng gặp qua nhau.
Tô Nhan Chi ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại: “Ây, có rồi.” Tô Nhan Chi búng tay.
Nhanh chóng trong ô nhập tin nhắn viết một câu: “Tiểu ca ca, ảnh đại diện của anh chính là anh thật sao? Thật đẹp trai.”
Tô Nhan Chi hít một hơi thật sâu, nhấn chọn gửi tin, nhìn điện thoại khi hiển thị tin nhắn đã gửi thành công, cô ấy không chịu nổi rùng mình một cái: “Ai nha, như thế cũng quá mê trai rồi chứ?”
Ngày đầu tiên chuyển nhà, Cận Du Bạch xin nghỉ một ngày, thu dọn đồ đạc gọn gàng xong, anh ấy lấy từ trong kệ ra một quyển sách.
của Nhàn Vân Dã Chi.
Cận Du Bạch cầm quyển sách lên, nằm trên ghế tựa ngoài ban công, bắt đầu say mê đọc sách, điện thoại ở trên bàn đột nhiên sáng lên, lại dần dần tối đi.
Cận Du Bạch lật một trang sách, sau đó chậm rãi đi lấy điện thoại ở trên bàn.
Màn hình khóa điện thoại thanh thông báo hiển thị, nhận được một tin nhắn.
Cận Du Bạch mở lên, là tin nhắn đến từ lân cận, vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng mà biệt danh của cô ấy có một chữ “Chi”.
Cận Du Bạch ngừng lại một chút, mở tin nhắn, anh ấy cau mày, trả lời lại: “Ừm.”
Tô Nhan Chi đợi một lúc không thấy trả lời, cô ấy trong lòng lần này không phải thất bại rồi chứ.
Ding dong—
Âm thanh thông báo tin nhắn, Tô Nhan Chi lập tức mở điện thoại, đơn đơn giản giản chỉ một từ “ừm”.
Nhưng mà từ “ừm.” Có ý gì ảnh đại diện chính là ảnh thật của anh ta hay là thừa nhận bản thân là một soái ca hoặc chỉ là xuất phát từ trả lời lại một câu lịch sự.
Tô Nhan Chi cảm thấy có thể kiểu cuối cùng là khả thi hơn một chút, nhưng mà cô ấy cũng không muốn đổi người nên tiếp tục thử lại lần nữa.
Bỏ đi, cứ phải chiến đấu với cái kiểu đẹp trai lạnh lùng này đến cùng đi.
“Tiểu ca ca, đang làm gì vậy?” Tô Nhan Chi mặt dày tiếp tục gửi tin nhắn.
Gửi tin nhắn xong, Tô Nhan Chi lại chìm vào thời gian chờ đợi tin nhắn, bây giờ cũng là thời gian tan làm rồi, không phải vẫn còn đang bận đấy chứ? Tin nhắn này tưởng chừng như là vòng lặp vậy.
Thật không biết có bạn gái hay chưa, bạn gái của anh ta sẽ chịu sự dày vò lớn như thế nào đây?
Tô Nhan Chi lắc đầu, bỏ đi, câu tứ của bản thân vẫn nên từ từ một chút, nếu như đem cuộc trò chuyện của bọn họ lưu lại thành tư liệu thực tế để sáng tác, vậy phải đợi đến khi nào đây?”
Cận Du Bạch lật trang sách, đến khi trang sách là số chẵn, anh ấy gấp quyển sách lại, lấy điện thoại ở trên bàn, do dự trả lời: “Đọc sách.”
Cận Du Bạch thật sự là một trai thẳng chính hiệu, một tên trai thẳng khô khan, nhưng cái này không thể đổ lỗi cho anh ấy được đúng không, người ta cũng chỉ có gì nói vậy thôi mà.
Tô Nhan Chi vừa ngồi xuống trước bàn máy tính, Cận Du Bạch trả lời tin nhắn rồi, nhưng Tô Nhan Chi đã không còn mong đợi nhiều nữa, tình tiết trong sách dựa vào trải nghiệm của bản thân vẫn sẽ có sai số.
Tô Nhan Chi nhìn hai chữ “Đọc sách”, gãi mái tóc rối bời, vẫn là anh chàng đẹp trai lạnh lùng sao? E rằng không phải là kẻ hủy diệt câu chuyện chứ?
Như thế này nên tiếp tục bắt chuyện như nào?
Tô Nhan Chi bất lực trợn tròn mắt, lần đầu tiên đã gặp đối tượng rồi, thật sự cô ấy cũng không biết nói chuyện như thế nào, đã bắt đầu rơi vào tình huống bế tắc.
“Anh đọc sách gì vậy?: Tô Nhan Chi chỉ có thể dựa theo câu trả lời của anh ấy tiếp tục nói.
Rất lâu rất lâu sau Cận Du Bạch mới trả lời:
Tô Nhan Chi mở to mắt nhìn, không phải chứ không phải chứ vô tình gặp độc giả của chính mình sao?
Tô Nhan Chi không dám khẳng định, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, lỡ như thật sự là độc giả của mình, vậy thì thật sự quá mất mặt.
Tô Nhan Chi thở dài, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính ngập ngừng nói: “Xem ra vẫn chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của chính mình thôi.”
Tình tiết chương này cũng là chương thứ hai của sách mới, có rất nhiều nhân tố không chính xác vẫn còn có thể thay đổi.
Tô Nhan Chi cứ viết cứ viết liền nghĩ đến Cận Du Bạch, nhớ lại hình dáng của anh ấy ở quán cà phê, Tô Nhan Chi thật sự nghĩ không ra hình dáng lúc anh ấy lạnh lùng.
Tình tiết mới đã viết xong, Tô Nhan Chi kiểm tra từ đầu đến cuối một lần nữa, không biết vì sao, vẫn có thể từ tình tiết đọc ra cảm giác là Cận Du Bạch và người lân cận đó.
Tô Nhan Chi bĩu môi, đọc ra cảm giác là Cận Du Bạch, là điều cực kỳ bình thường, suy cho cùng nam chính cũng là căn cứ theo hình dáng của anh ấy bắt đầu viết.
Anh chàng lân cận đó vì lạnh lùng nên mới có sức hấp dẫn hay sao?
Tô Nhan Chi lắc đầu, đăng chương mới.
Tiểu thuyết của cô ấy vừa mới đăng, lời nhắn và bình luận lập tức đã 99+, sau đó nhóm độc giả cũng bắt đầu bàn luận chương mới của cô ấy.
Tô Nhan Chi sẽ đọc những bình luận của bọn họ, sẽ xem bọn họ bình luận gì, nhưng cô ấy không thể phản hồi hết được.
Tô Nhan Chi quay lại giao diện, thông báo tin nhắn ùn ùn kéo đến. Cô ấy vội vàng xem qua tin nhắn, sau đó tắt máy tính và điện thoại, quay người đi về phía phòng khách mở đèn lên.
Phòng khách có ánh sáng trở lại, Tô Nhan Chi lấy một quyển sách trên tủ sách, sau đó đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Sách vẫn chưa lật được hai trang, điện thoại của Lâm Thư Thiển gọi tới, Tô Nhan Chi dừng lại một lát, không phải lại uống say rồi chứ?
“Chi Chi, cậu có chuyện gì?” Tô Nhan Chi nghe điện thoại, Lâm Thư Thiển ở đầu dây bên kia hóng hớt phóng đại nói.
Tô Nhan Chi một mặt ngây ngốc. Hôm nay ở nhà đánh máy, cô ấy cũng không đi đâu cũng không gặp người nào cả, trừ đánh máy ra cũng không có chuyện làm gì? Có chuyện gì được chứ?
“Mình... có chuyện gì được chứ?” Tô Nhan Chi hỏi.
“Bọn mình không phải bảo cậu tự mình trải nghiệm sao? Chuyện như nào rồi?” Lâm Thư Thiển hỏi.
Tô Nhan Chi thở dài một hơi, nói: “Đừng nhắc nữa, tìm một người lân cận, bây giờ mình gửi cho cậu xem nhật ký cuộc trò chuyện.”
Nói xong, Tô Nhan Chi tìm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của bọn họ gửi qua cho Lâm Thư Thiển.
Lâm Thư Thiển xem qua, không nhịn được cười, “Hai người đây là mô phỏng cách nói chuyện đúng cách của trai thẳng, gái thẳng sao?”
“Có sao? Mình... cũng ổn mà nhỉ?” Tô Nhan Chi đối với bản thân cũng khá tin tưởng.
“Ừm... cũng không tệ.” Lâm Thư Thiển cười nói.
“Đúng rồi, ảnh đại diện thật sự là ảnh thật sao của anh ta sao? Cũng khá đẹp trai đó.” Lâm Thư Thiển lập tức hỏi.
“Lau nước miếng của cậu đi.” Tô Nhan Chi nhịn không nổi nhắc nhở.
Lâm Thư Thiển vô ý thức lau miệng của mình, sau đó mới khôn ngoan suy xét kỹ lại, Tô Nhan Chi chỉ là đang đơn thuần nói cô ấy mê trai.
“Chi Chi, cậu có phải không yêu mình nữa rồi.” Lâm Thư Thiển bắt đầu làm nũng với Tô Nhan Chi.
Tô Nhan Chi nhịn không nổi nở nụ cười, nói: “Sao có thể chứ? Mình yêu cậu nhất luôn.”
Lâm Thư Thiển cười: “Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói với mình, rốt cuộc ảnh đại diện của anh ta có phải là thật không.”
Tô Nhan Chi bất đắc dĩ trợn tròn mắt, thật sự đúng là bạn thân.
“Mình cũng không biết nữa, cậu cũng thấy rồi đó anh ta chỉ trả lời một chữ ừm thôi.” Tô Nhan Chi nói.
“Đúng rồi, Chi Chi, nhưng mà hiện tại độc giả của cậu sắp nổ tung rồi.” Lâm Thư Thiển cười khúc khích.
Tô Nhan Chi trong đầu cũng bắt đã bắt đầu hiện lên dáng vẻ của Lâm Thư Thiển rồi, cô ấy ở đầu bên kia điện thoại đang vui mừng thỏa mãn, cười giống như một tên ngốc vậy.
“Độc giả sao chứ.” Tô Nhan Chi ung dung hỏi, nhóm độc giả của cô ấy rất nhiều, hơn nữa cũng có rất nhiều người, cô ấy quản không nổi và cũng không muốn quản.
“Bọn họ suy đoán bản thân tác giả có phải đã tự trải nghiệm hay không, bọn họ còn suy đoán người được chọn trúng là một độc giả.”
Lâm Thư Thiển hạ thấp tone giọng, miệng gần sát điện thoại thì thầm nói.
Điều này làm Tô Nhan Chi bắt đầu hoảng rồi, không thể nào trùng hợp vậy chứ. Chỉ tìm một người liền tìm trúng độc giả của mình, hơn nữa còn là người lân cận.
Tô Nhan Chi lập tức đọc tin nhắn, Lâm Thư Thiển ở đầu điện thoại bên kia ôm bụng cười.
Tô Nhan Chi lập tức dừng lại hành động đang làm, hỏi: “Thiển Thiển, cậu lừa mình đúng không vậy?”
Lâm Thư Thiển nói: “Hai chúng ta đã nhiều năm như vậy rồi, mình còn không hiểu cậu sao? Mình biết cậu đang lo lắng chuyện gì? Yên tâm, trong nhóm tin nhắn gì cũng không có.”
Tô Nhan Chi thờ dài nhẹ nhõm, nói: “Cậu cẩn thận xem bọn mình nhật ký cuộc trò chuyện, mình hoài nghi mình thật sự tìm trúng một độc giả.”
Lâm Thư Thiển ung dung nói: “Chi Chi, cậu là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng khắp Trung Quốc, tùy ý tìm một người 80% đã đọc qua một quyển sách của cậu.”
Tô Nhan Chi bĩu môi, “Tuy nhiên có chút khoa tương rồi, nhưng Tô Nhan Chi nhiều năm gần đây, thật sự cũng ra rất nhiều đầu sách, có đủ các thể loại.
Cận Du Bạch đọc sách của Nhàn Vân Dã Kỳ, thoáng chốc liền hoàn toàn chìm vào đó, đợi khi anh ấy đọc xong rất nhiều chương, điện thoại không ngừng nhấp nháy ánh sáng.
Cận Du Bạch cau mày, cô gái kia đang làm cái trò gì vậy?
Anh ấy cau mày cầm điện thoại ở trên bàn lên, hóa ra là tin nhắn trong nhóm đọc giả của Nhàn Vân Dã Chi.
Bình thường lúc bàn luận sôi nổi như vậy đều là khi Nhàn Vân Dã Chi cập nhật, Cận Du Bạch lập tức đóng giao diện, mở ứng dụng đọc sách.
Anh ấy càng đọc càng cảm thấy kỳ lạ, bản thân anh cũng cảm thấy Chi Chi rất lạ, tại sao luôn không tự chủ mà nghĩ đến việc bị người lạ không quen biết làm phiền?
Cận Du Bạch lắc đầu, bản thân đồng cảm cũng hơi thái quá rồi.
Anh ấy mở giao diện một lần nữa, dừng lại ở giao diện lân cận đó, cuộc trò chuyện của bọn họ dừng lại ở tên sách mà anh ấy đọc.
Sau đó cũng không có trả lời lại, Cận Du Bạch thở dài, sau đó thoát khỏi giao diện, tiếp tục đọc sách.
[Phó Cảnh Tu: Cận Du Bạch, đến chỗ cũ uống rượu không?]
Tin nhắn của Phó Cảnh Tu gửi đến, Cận Du Bạch mò trong túi áo của mình, nghĩ một hồi, trả lời: [Hôm nay có việc, mọi người cứ chơi vui vẻ đi.]
Tiền còn lại trong túi cũng không nhiều, bản thân tháng này còn xin nghỉ. Nghĩ đến trước đây áo mặc tận tay, cơm dâng tận miệng, anh lại thở dài, không thể nghĩ nổi sao bản thân có thể tồn tại trong một hai tháng qua được hay vậy.
Anh ấy không nhịn nổi mà cảm thán: “Cận Du Bạch thật là quá tuyệt rồi.”
Anh ấy làm điệu bộ yeah, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ rồi dần dần hiện lên vẻ đau buồn.
Ding dong—
Chuông cửa vang lên, anh ấy chậm rãi đi về hướng cửa, mở cửa sau đó lập tức quay người đi về hướng ghế sofa.
“Cận Du Bạch, anh xem em mua cái gì này, hôm nay chúng ta dô vài cái nào.”
“Vãi, phòng này của anh thật sự cũng không tồi nha, đây cũng là phong cách em rất thích. Nếu như sau này em bỏ nhà ra đi thì anh thu nhận thu nhận em nha.”
Ôn Tinh Đàm ở phía sau léo nha léo nhéo nói, Cận Du Bạch cau mày không muốn đáp lại cậu ta cái gì cả.